Ta bật bản nhạc không lời “ Spring Time” của Yiruma. Thế là ta thấy cả đất trời như hoà vào không khí mùa xuân trầm ấm – Mùa Đoàn viên.
Mùa xuân, chỉ cần nghe tiếng gọi thôi cũng thấy thân thương quá đỗi. Một sớm mai ngủ dậy mở cửa nhìn ra khu vườn, thoảng hoặc có tiếng chim hót líu lo, bỗng nhìn thấy một nụ mai đang e ấp hé mở, thế là ta biết nàng xuân đã về rồi đấy.
Đất trời nhuộm một bầu không khí tươi trẻ và sảng khoái. Mùa xuân vẫn luôn dịu dàng như thế. Những cơn gió mùa đông đã thôi lạnh buốt, nhường vào đó là là làn gió hây hây mát mẻ và trong lành. Mùa xuân lấp lánh trong đôi mắt của trẻ thơ. Chúng làm ta nhớ mình cũng đã từng là trẻ con. Cả nhà xúng xính cùng nhau chọn quần áo mới. Dường như ai cũng muốn bắt đầu một năm với toàn những thứ mới mẻ. Bọn trẻ thích thú vì được nghỉ học, vì có quần áo mới, được ăn những món ngon mà chỉ có vào năm mới và được vui chơi thoả thích suốt những ngày dài.
Sáng sớm nay hình như mưa rất to. Trong giấc ngủ mơ màng ta có nghe tiếng mưa rơi ào ào trên mái. Giật mình tỉnh giấc khi trời vừa hửng sáng và với tay lấy chiếc điện thoại xem mấy giờ. Vừa hay chỉ mới 5h30. Ta nằm lặng yên ôm gối trên giường, nhắm mắt lại nghe tiếng chim lích chích ngoài bụi cây sau nhà và rồi lại thả vào giấc ngủ. Tiếng chuông, tiếng gõ và tiếng cha mẹ đang thắp hương niệm Phật vang từ trên gác, nghe đều đều và yên bình giữa một sớm mai hoài niệm. Rồi ta sửa soạn và bước ra vườn nhà, thấy một bông hoa súng tim tím mới vừa nở. Chỉ mới hôm qua đây thôi vẫn còn búp bé xíu xiu, thân cành ngắn nằm vùi trong chậu nước, mà hôm nay đã tự nhiên nở xòe. Bông hoa như chiếc bánh sinh nhật nhỏ; còn nhụy hoa là những ngọn nến đang cháy; ngửi chút mùi hương thơm thoang thoảng cũng làm buổi sáng trở nên thật khoan thoai và dễ chịu. Ta bỗng dậy sớm hơn thường ngày và không còn thích vùi trong chăn ấm; chắc là nhờ tiếng chim kêu lích chích hồn nhiên ngoài kia. Ta bật bản nhạc không lời “ Spring Time” của Yiruma. Thế là ta thấy cả đất trời như hoà vào không khí mùa xuân trầm ấm – Mùa Đoàn viên.
Buổi chiều tà với chút ánh hoàng hôn còn sót lại. Cả gia đình ta quây quần trước hiên nhà cùng hai chú chó nhỏ. Cả nhà ngồi lặng yên uống chút trà và nhìn ra phía xa xa tận chân trời đằng kia đang ánh lên màu sáng đỏ vàng óng. Từng giọt từng giọt rơi xuống. Ta cảm thấy yêu giây phút yên bình giữa mùa xuân này quá đỗi dù chẳng cần làm gì cả. Chú nhỏ nhỏ chớp mắt nhìn ta, ánh mắt nó dường như cũng sáng lên màu của hoàng hôn. Chắc là chú ta đang nghĩ xem năm nay chú đã ăn được bao nhiêu cái Tết chăng?
Ta của sau này đã không còn cảm thấy vui sướng đến run người khi nhìn thấy một chậu mai nở rộ. Ta của sau này đã không còn thích thú mỗi khi lén ăn vụng những thức quà Tết nữa. Nhưng ta sẽ vẫn luôn lưu giữ trọn vẹn những cảm xúc trinh nguyên ấy như chỉ mới ngày hôm qua; xếp chúng cẩn thận trong những ngăn kéo kí ức. Trong dòng chảy của sự trưởng thành, ta lại tiếp tục xếp chồng những kí ức mới: vuông vức và ngay ngắn vào sâu trong tim mình. Để một ngày nào đó giữa mùa xuân này, hay cả những mùa xuân sau, ta bỗng nhiên cứ thế mỉm cười sảng khoái. Vì sao thế? Vì bây giờ là mùa vàng rót mật, nên hãy cứ vui lên!
Bài dự thi số 6
Thí sinh dự thi: Nguyen Thuy Trang
Cuộc thi sáng tạo: Ta Nói Gì Về Mùa Xuân?
Commentaires