Trong hành trình trên đường sắp tới, tôi sẽ tìm lại mùa xuân trong tôi.
Gặp gỡ mùa xuân
Mùa xuân của đất trời ẩn trong từng mầm non đang cựa mình thức giấc.
Mùa xuân của đất nước hoà cùng tiếng cười trong trẻo của trẻ thơ.
Còn mùa xuân trong tôi là ánh mắt dịu dàng cùng âm hưởng của bản piano anh đã dạo trong lần đầu gặp mặt, tại một quán cafe ven hồ. Những nốt nhạc ấy tựa hồ như giọt mưa xuân thấm đẫm vào trái tim cằn khô, nứt vỡ với những vết thương tưởng chừng như chai sạn, khiến trái tim tôi bỗng dưng lỗi nhịp rồi bừng tỉnh khỏi một giấc ngủ dài.
Từ đó, tôi biết rằng anh là mùa xuân của tôi - Một mùa xuân xuất hiện từ cõi hư vô đất trời, không hề báo trước, kỳ lạ và trùng hợp như một giấc mơ hoang đường.
Nhưng rồi một ngày, trái tim đã quen với băng giá của tôi nhận ra mình đã yêu mùa xuân ấy, tôi bỗng dưng sợ hãi. Tôi sợ trái tim ấm áp của anh quá đẹp để ở lâu bên mình, tất cả sẽ tan biến, và để lại tôi bơ vơ trên cõi đời đầy mộng mị. Tôi không cho phép tình yêu một lần nữa được dâng trào trong trái tim mềm yếu, tôi phải bảo vệ chính mình. Vì vậy tôi dần lùi xa khỏi anh, xa dần mùa xuân ấm áp của tôi để đi tiếp một hành trình đơn độc với đầy những vết thương dấu kín chưa được chữa lành.
Vội vàng mùa hạ
Ngậm ngùi, tôi bỏ lại mùa xuân ấy khi nghĩ những tia nắng ấm đó chẳng thể dành cho mình.
Tôi bắt đầu đi vào mùa hạ, với một cuộc tình vội vã như cơn mưa đầu mùa, chợt đến rồi chợt đi thật lạ. Mùa hạ mang nét đẹp hồn nhiên, gắt gao và cháy bỏng. Tôi lặng lẽ lướt qua, những tưởng vùi mình trong ánh nắng hanh hao để quên đi mùa xuân ấy, nhưng mùa xuân vẫn ở đó, in đậm trong trái tim tôi - Một trái tim mang theo ngổn ngang tổn thương và nỗi sợ, chúng bị ẩn dấu trong một vùng tối thăm thẳm, không ai có thể chạm tới nhưng rồi tiếng thét gào tìm kiếm tự do của chúng vẫn vang lên khiến tôi đau đớn hàng đêm.
Mùa thu mong manh
Mùa hạ qua nhanh và mùa thu chợt tới.
Mùa thu nhẹ nhàng lắm, giống như những tiếng thì thầm của đất trời nói với lòng người: Hãy yêu thương nhiều hơn, hãy để những cơn gió thu nhè nhẹ vờn lên tóc, để những đoá Bồ công anh bay khắp không gian kể về nắng thu thật hiền.
Tôi tập đi thật chậm, để nhìn sâu hơn vào trái tim mùa thu, để cảm nhận vẻ đẹp rất riêng chỉ mùa thu mới có. Nhưng rồi trái tim tôi vẫn hoàn toàn đóng cửa, nó không thể xoá nhoà ánh nắng của mùa xuân. Trong một buổi chiều thu yên ả và nhẹ tênh, tôi được biết rằng mùa thu mang trong mình một nỗi buồn thật đẹp.
Mùa đông mênh mang
Mùa thu đi ngang qua để tôi chợt tìm lại chính mình trong mùa đông lạnh giá. Nhìn vào góc tối của tâm hồn, tôi ôm lấy từng nỗi đau mà lâu nay tôi đã bỏ rơi. Trong sự trống trải, đơn độc cùng những tổn thương chất chồng, tôi đã không còn sợ hãi. Tôi đã dám đối mặt với mùa đông của chính mình, để rồi từ đó thấy được vẻ đẹp của những vỏ cây cằn cỗi đang ẩn chứa mầm non của sự sống. Những giấc mơ của tôi dịu dần, và từ một nơi sâu thẳm trong tâm hồn mình, những vết thương đang được chữa lành để tôi sẵn sàng tìm lại tình yêu tôi từng chôn dấu.
Trong hành trình trên đường sắp tới, tôi sẽ tìm lại mùa xuân trong tôi.
Bài dự thi số 7
Thí sinh dự thi: Hoàng Thu Thuỷ
Cuộc thi sáng tạo: Ta Nói Gì Về Mùa Xuân?
Comentários