Nhưng người ta, cả em nữa, vẫn sẵn lòng chờ đợi thêm một khoảng thời gian dài để gặp lại mùa xuân.
Nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, gió luồn qua kẽ tóc. Gió cài lên tóc em những cánh hoa vàng hoe. Gió dịu dàng chạm vào từng phần nhỏ trên khuôn mặt em. Em nhoẻn miệng cười “Xuân về rồi anh nhỉ?”.
Xuân không ồn ào, xuân nhẹ nhàng gõ cửa từng nụ cúc trên mảnh vườn của thương lái bán hoa. Khu vườn chi chít nụ hoa xanh mướt đã vàng rực lên trong một đêm tưởng chừng như ai đã đổ cả thùng sơn vàng vào khu vườn ấy. Rồi người thương lái tay xách nách mang từng chậu hoa chất đầy cả ghe. Đoàn ghe nối đuôi nhau từng chiếc từng chiếc hướng về thành phố, trông xa như một dải lụa vàng rực lên giữa lòng sông xanh. Em cười tít mắt bảo ấy là người ta chở nắng lên thị thành.
Xuân của đất trời không vội vã, hoa cứ mặc nhiên nở, gió cứ ung dung lượn trên cao. Đến khi con người ta nhận ra thì xuân đã đi được hơn nửa quãng đường. Có lẽ do người ta bận với những mối lo nên quên mất xuân đã ghé đây từ lâu rồi phải không anh? Người lái buôn bận với chuyện lời và lỗ, người con xa xứ bận về với gia đình. Trẻ con thì mong nghỉ tết, người lớn thì lo sắm sửa, dọn dẹp. Con người dù già trẻ lớn bé mãi mê ôm ấp nỗi lo mà quên tận hưởng quá trình cho một khởi đầu mới.
Với người ta, cả mùa xuân chỉ vỏn vẹn vài ngày sau và trước khoảnh khắc giao thừa. Hai ba tết đưa ông Táo, hai lăm tết tất bật dọn dẹp, ba mươi tết cùng đón giao thừa. Mùng một, mùng hai và mùng ba nghỉ ngơi, thăm thú. Thế là hết tết. Với em, xuân là xuân, là cả quá trình từ khi gió bắt đầu se se lạnh, nắng ấm dần lên. Đến khi cánh hoa cuối cùng rơi xuống. Xuân đã đi qua nơi của chúng ta. Ghe đã về với bến, hoa về với đất, gió cũng thôi dịu dàng. Người ta cũng xuất phát đến chốn làm ăn.
Xuân đến rồi lại đi, lần nào cũng vậy. Đến một cách lặng lẽ rồi rời đi thật nhanh. Nhưng người ta, cả em nữa, vẫn sẵn lòng chờ đợi thêm một khoảng thời gian dài để gặp lại mùa xuân. Dù rằng mùa xuân của họ ngắn hay dài, họ vẫn mãn nguyện đợi chờ vì chỉ khi đó, người ta mới sống chậm lại và cho đi yêu thương nhiều hơn giữa xã hội vốn dĩ đã xô bồ, vội vã.
Bài dự thi số 11
Thí sinh dự thi: manh
Cuộc thi sáng tạo: Ta Nói Gì Về Mùa Xuân?
Comments