top of page
Ảnh của tác giảBookiee - Sách là niềm vui

[13] "Có mẹ là có xuân"

Xuân về rồi, thế… mẹ đã về với con chưa?



Hình ảnh chiếc bánh nổ mẹ vẫn hay làm


Cứ vào những ngày cuối năm, khi những trận mưa không còn rả rích trước hiên nhà, khi những làn sương dày đặc bủa vây dần dần biến khỏi tầm mắt, tôi biết chắc mùa xuân đã về rồi. 


Nếu hỏi tôi “Xuân trong tôi thế nào?”, tôi sẽ trả lời rằng “Xuân trong mắt tôi là xuân sum vầy, xuân đoàn viên”. Là một sinh viên xa nhà, tôi hiểu được cảm giác bắt chuyến xe về quê ăn Tết, nó vui khôn tả xiết. Những ngày cuối năm bận rộn, cứ mỗi lần ra đường, nhìn hàng tá người leo lên grab cùng chiếc vali và balo nẵng trĩu trên vai, lòng tôi lại rạo rực hơn. Họ được trở về nhà sau bao tháng ngày vất vả. Họ đã dành trọn một năm, thậm chí là hai, hay ba năm ở thành phố, gồng mình lên làm người lớn. Được trở về nhà là được nhỏ lại, sở dĩ nơi đó có gia đình, nơi đó có mẹ. Xuân có mẹ là xuân đoàn viên ấm áp! Tôi cũng sắp được về!


Tôi vẫn nhớ mùa xuân của chục năm về trước, lúc ấy, tôi vẫn là một đứa con nít. Mẹ tôi, bà vừa tròn 32. Độ xuân đó, bà đẹp lắm. Ngày xuân, ngày Tết năm ấy, là những ngày xuân tôi có mẹ, là những mùa xuân tôi cảm giác, bản thân mình hạnh phúc nhất thế gian. 


Tết nhà tôi thuở ấy không đủ đầy như bao nhà khác. Bánh kẹo sẽ không mua sẵn ngoài tiệm. Mẹ tôi luôn tự tay mình làm, từ công đoạn chuẩn bị nguyên liệu cho đến lúc “đóng gói”. Mẹ làm bánh in, bánh thuẫn. Mẹ giúp nội gói bánh tét, phơi củ kiệu. Mẹ giã đậu, sấy lá chuối,… Mọi việc đều do mẹ làm tất. Đôi lúc, tôi tự hỏi, mẹ có phải “siêu nhân” như trong những bộ hoạt hình chiếu trên tivi mà tôi vẫn thường hay xem. Bánh mẹ làm là quả bánh ngon nhất mà tôi đừng được ăn. Bánh in, bánh đậu thì mịn, bánh thuẫn mềm xốp, bồng bềnh, có vị ngọt dịu xen lẫn vị thơm. Ngon nhất vẫn là chiếc bánh nổ. Mẹ hay đóng thành một tập 10 cái rồi dâng lên bàn thờ tổ tiên. Bánh nổ giòn vị, đẫm đường và vị gừng cay cay. Chao ôi! Tôi thèm cái cảm giác được cắn miếng bánh của mẹ lần nữa!


Tết của mẹ có thể thiếu thốn nhưng tết của con thì không. Mẹ sẽ chẳng bao giờ để tôi mặc lại quần áo cũ. Mỗi năm Tết đến, dẫu có khó khăn đến mấy, mẹ đều dành thời gian dắt tôi đi mua đồ. Chợ Tết những năm trước cũng chẳng giống bây giờ, chẳng khang trang hay hiện đại, nhưng, những sạp nhỏ ấy lại là “rương kho báu” khổng lồ chứa biết bao quần áo đẹp. Mẹ tôi tinh ý chọn những chiếc quần, chiếc áo phù hợp với kích cỡ của tôi. Mẹ đi hết sạp này đến sạp khác, có hôm vòng chợ đến ba, bốn lần, thậm chí là đi chục cây để đến ngôi chợ lớn hơn, lựa chọn những bộ quần áo vừa phù hợp túi tiền, vừa khiến tôi trông xinh hơn. Nói thế thôi, tôi luôn biết, trong mắt bà, tôi luôn là đứa con gái giỏi giang và xinh đẹp mà do chính bà dưỡng dục, dạy dỗ.


Đếm thêm mùa xuân nay nữa, đã 7 năm rồi kể từ ngày mẹ xa mấy ba con tôi. Mẹ gặp tình trạng đau đầu và phát hiện mình bị u não. Ngày bà đi, tôi chẳng thể gặp mặt và nói chuyện với bà lần cuối. Những mùa xuân sau đó, là những mùa xuân vắng bóng mẹ. Cứ 30 Tết, mỗi lần bắc ấm nước, nhóm lửa, hay mỗi lần đứng bếp đảo thức ăn, tôi lại nhìn thấy bóng lưng quen thuộc và nụ cười của mẹ. Vẫn gian bếp đó, vẫn những món ăn đó, vẫn lời dạy đó, nhưng chỉ mình tôi đứng bếp, chuẩn bị mâm cỗ rước mẹ về. Xuân này khác xuân xưa nhiều quá. Tôi cứ nghĩ, mẹ đi rồi, mùa xuân cũng chẳng còn.


Tôi đã ngồi cũng ba bên bếp lửa nấu bánh chưng và thủ thỉ với ông rằng:

“ Sao mới hôm 30 rước mẹ về mà nay mùng 4 đã tiễn mẹ đi rồi vậy ba”. Ba tôi nhìn chằm chằm vào đống lửa, nói với tôi: “Một năm mẹ sẽ về 2 lần, nhưng mà hôm nào mẹ nhớ 3 cha con mình, thì mẹ lại ghé. Nhà mẹ gần thôi mà!”. Nghe ba kể mà tôi nghẹn ngào, nuốt ngược hai hàng nước mắt. Khi đó, tôi mới biết, những mâm cơm Tết 7 năm nay, mẹ vẫn luôn về sum họp cùng gia đình.


Xuân năm nay không khác, xuân năm nay còn ấm áp hơn. Bởi vì xuân năm nay mẹ về!


 

Bài dự thi số 13

Thí sinh dự thi: Nguyễn Ngọc Yến Linh

Cuộc thi sáng tạo: Ta Nói Gì Về Mùa Xuân?

812 lượt xem0 bình luận

Bài đăng liên quan

Xem tất cả

Comments


bottom of page