top of page
Ảnh của tác giảBookiee - Sách là niềm vui

[14] Xuân này như thiếu đi bông hoa

Tôi và cô ấy yêu nhau chỉ mong thời gian trôi nhanh đến lúc đó để chúng tôi có thể gặp nhau như cái cách những đứa trẻ trông mong đến tết vậy.



Đối với một người xa thành phố mình đang sống, xa gia đình xa người thân bước chân tới một vùng đất xa lạ để học tập và lập nghiệp thì mùa xuân hay cái ý nghĩa nhất của một mùa xuân là Tết như một “lí do” để tôi có thể quay về, quay lại nơi mà tôi có bao nhiêu kỉ niệm, nơi mà tôi nghĩ rằng nó là ấm áp nhất và nhiều tình thương nhất.


Phải kể đến đầu tiên đó là trước tết, có rất nhiều chuyện đã xảy ra, những cuộc tranh cãi, những stress từ kì thi, mọi chuyện cứ tiếp diễn dần khiến cảm xúc tôi không còn ổn định và tôi đã làm tổn thương ngay cả người mà tôi yêu. Lúc đấy chúng tôi mỗi người một thành phố, và tôi còn nguyên cả kì thi trước mắt, lúc đấy tôi chỉ biết cố gắng, vượt qua kì thi và mong thật nhanh đến tết để có thể trở về quê hương gặp lại người thân và nhất là gặp lại cô ấy. Nhưng có lẽ là tôi đã nghĩ quá đơn giản, mùa xuân này không còn đẹp như tôi nghĩ nữa rồi, vì tôi đã thực sự mất đi cô ấy. 


Tôi và cô ấy gặp nhau từ hồi mà mọi người nghĩ rằng là đẹp nhất của đời học sinh. Thanh “xuân” của chúng tôi có nhau, khoảng thời gian mà đối với tôi lúc nào trong lòng cũng nở rực rỡ và bùng cháy như những đóa hoa của mùa xuân thực sự. Mùa xuân nào cũng vậy, cũng cảnh vật và không khí như thế nhưng tại sao mùa xuân này tôi lại cảm thấy thiếu đi nụ hoa mà tôi cảm thấy là xinh nhất trong đời mình. Là một người học sinh chỉ biết học cứ ngày qua ngày mọi thứ tiếp diễn như vậy cho đến một ngày tôi gặp được cô ấy. Có lẽ đó là khoảnh khắc mà tôi nhận ra trên đời lại có một bông hoa xinh đẹp đến vậy, tôi biết yêu thật rồi. Thời gian cứ thế trôi qua và rồi chúng tôi cùng đậu vào cấp 3 ngày đó cũng là ngày lần đầu tiên tôi tỏ tình với một người. Từ đấy chúng tôi luôn có nhau, dù rằng đôi lúc cũng có cãi vả nhưng mùa xuân nào chúng tôi cũng có nhau. Khoảnh khắc đáng nhớ nhất có lẽ là vào ngày giao thừa tôi được đón giao thừa với người con gái mà mình yêu. Lúc đấy, chúng tôi có nhau cùng nhau hứa hẹn những điều tốt đẹp hơn cho năm mới, cùng nhau đi qua năm mới. Cứ như vậy cũng được 5 năm rồi, giờ có lẽ chúng tôi đã là những người lớn rồi, 5 năm liên tiếp chúng tôi gửi những lời chúc tốt đẹp cho một năm mới nhưng tại sao năm này chỉ còn mình tôi gửi đi và không nhận được sự hồi âm nào. Đêm giao thừa vẫn còn những người thân xung quanh nhưng sao trong lòng tôi lại trống rỗng như vậy. 


Tết này tôi có khá nhiều thời gian để ở lại quê hương nhưng trong lòng tôi thực sự rất là muốn rời xa nơi này càng sớm càng tốt vì đi nơi đâu tôi cũng thấy hình bóng của cô ấy. Giờ cô ấy xem tôi như một người xa lạ, còn tôi thì lại biến thành một người đơn phương một người. Cùng nhau xây dựng rất là nhiều kỉ niệm để rồi giờ đây đi đến nơi đâu của thành phố này tôi cũng nhớ tới bạn. Có lẽ mọi người nghĩ rằng nó không kinh khủng tới vậy đâu nhưng quả thực có lẽ trong đời tôi chưa bao giờ tôi buồn đến vậy. Mùa xuân xinh đẹp đối với tôi giờ đây như một nỗi ám ảnh. Tôi không ngờ rằng khởi đầu một mùa xuân lại chính là lần cuối tôi được gặp cô ấy. Tôi và cô ấy yêu nhau chỉ mong thời gian trôi nhanh đến lúc đó để chúng tôi có thể gặp nhau như cái cách những đứa trẻ trông mong đến tết vậy. Giờ đây, đối với tôi dù rất muốn có cảm giác đó nhưng tiếc là không còn ai để gặp nữa rồi. Mùa xuân đối với tôi có lẽ là đẹp nhất trong các mùa, tiếc rằng mùa xuân năm nay thì tôi không còn thấy như vậy được nữa, hi vọng rằng thời gian có thể làm cho tôi thấy lại một mùa xuân đẹp đẽ như trước đây.


 

Bài dự thi số 14

Thí sinh dự thi: Luric Nguyen

Cuộc thi sáng tạo: Ta Nói Gì Về Mùa Xuân?


34 lượt xem0 bình luận

Bài đăng liên quan

Xem tất cả

Comentários


bottom of page