Thì ra những tổn thương đến từ con người lại cũng được chữa lành bởi con người.
Gần giống như một nghi thức thầm lặng, cô luôn dáo dác nhìn quanh tìm cho kỳ được một con mèo nào đó khi lê bước từ bãi đậu xe vào quán. Hôm nay là một trong những ngày hiếm hoi cô không phải cất công để đạt được mục tiêu. Con mèo lông trắng đốm đen không bất thình lình phóng ra từ một cái khe tối như cách bọn mèo thường xuất hiện mà nằm ngả ngớn chính giữa lối vào cửa chính, dáng vẻ như đang chờ chực một bàn tay đến sờ nựng mớ lông lấm láp của nó.
Con mèo nung núc những thịt, khi cựa quậy để lộ cái đuôi cụt gần hết trông như một trái bông vải treo lủng lẳng phía sau. Con này khác với con tam thể bên má điểm một nốt ruồi màu đen nom tếu táo mà lần gần nhất đến đây, cô bắt gặp nó đang đủng đỉnh bước trên ô văng cửa sổ xanh rêu của căn nhà đối diện.
***
Chứng kiến cái xác không còn hơi hướng nằm co rúm khiến cô ngoặt mạnh tay lái. Chiếc xe loạng choạng thêm một quãng trước khi cô dừng lại để xác định thứ mình vừa thấy. Cơ thể của một con mèo (mà cô đoán) từng rất linh hoạt đang nằm chính giữa xa lộ… sõng soài và mềm nhũn. Hẳn giây phút cuối cùng cảm nhận được bánh xe trườn qua lạnh như cắt là lúc niềm tin mãnh liệt của nó vào con người cũng đứt phựt. Cô toan đánh một vòng để quay lại chỗ con vật đáng thương, nhưng dãy phân cách dài dằng dặc khiến cơn sốt ruột chực trào lên.
***
Cô nén vào trong cái thôi thúc ngồi xuống vuốt ve thứ mềm mại đang chào mời, lách người qua chiếc cổng sắt hoen gỉ. Không gian quán lờ mờ thứ ánh sáng vàng của bóng đèn dây tóc, ám lên toàn bộ vật thể bên trong quán. Cô chọn một góc chỉ kê duy nhất một chiếc ghế gỗ, nơi không phải chạm mặt bất kỳ ai bước vào quán. (Ấy là cô đã cố tình chọn một quán vắng vẻ nằm xa mặt tiền đường mút chỉ cà tha, với hệ thống ánh sáng cứ như được đặt cách mặt đất hàng vạn dặm). Cô luôn tự xưng mình là “kẻ thù của con người”. Cái thứ đó là một loài mang đầy tội lỗi duy nhất tồn tại trên thế giới này. Giả dụ con người không thể tự tha thứ cho lỗi lầm của mình thì hẳn loài người đã sớm bị diệt vong.
“Cô khoẻ không cô?”Dù không có ý định nghe ngóng song câu nói cứ thế lọt vào tai cô.
“Quán cô đẹp mà nằm trong hẻm, ít người biết uổng ghê.”
Tới lúc này, cô không còn vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của người trong quán mà đã có một chút ý thức đón nhận.
“Tết con có về quê không?
- Dạ không, dịch quá con ở đây ăn tết.”
Một khoảnh khắc im ắng trôi qua trước khi chủ quán nói một câu chừng như không liên quan đến cuộc hội thoại trước đó.“Cảm ơn con.”
***
Khi cô cuối cùng cũng tìm được một lỗ hổng của giải phân cách để nhập vào làn đối diện sau một quãng khá xa cắm cổ chạy bên đây đường, mọi dấu vết về con vật đáng thương vừa thấy sờ sờ ở đó đã tuyệt nhiên không còn. Cái bong bóng được bơm căng bởi sự phẫn nộ chèn ép lồng ngực cô lúc đó lập tức xẹp đi theo tiếng thở phào nhẹ nhõm. Thì ra trong hàng trăm người lãnh cảm thì chí ít vẫn có một người từ chối thờ ơ trước nỗi đau của giống loài khác.
Con người nếu có một điều cấp thiết nên làm ắt chính là tử tế, không phân biệt đồng loại hay khác giống khác loài.
***
Trước khi kịp định hình câu nói xuất phát từ điều gì, một cậu thiếu niên đến trước mặt và đặt lên bàn cô một chiếc bánh in được gói trong giấy kính màu. Cô ngây người ra. Miếng bánh khiêm tốn không khiến nỗi đau người khác gây ra cho cô biến mất, cũng không khiến những câu nói sắc lạnh từ miệng đời trở nên ấm áp, và càng không khiến cho thế giới trở thành một nơi vắng bóng cái xấu xa. Thế nhưng chính trong khoảnh khắc đó, lòng cô trào dâng một cảm giác dễ chịu.
Thì ra những tổn thương đến từ con người lại cũng được chữa lành bởi con người.
Bài dự thi số 32
Thí sinh dự thi: Hi Kate
Cuộc thi sáng tạo: Ta Nói Gì Về Mùa Xuân?
Mình đọc bài này mình rất ấn tượng. Nếu tác giả viết bài có blog chuyên viết thì rất mong có thể có được thông tin. Mình rất muốn đọc nhiều hơn các sáng tác của tác giả.