“Hôm ấy, tôi làm lành với cuộc đời…”
1.Vấn vương hẳn là xúc cảm quý giá nhất mà mùa xuân mang đến cho ta”
Trở lại thành phố tấp nập sau những ngày Tết, con người quay về với những nỗi niềm riêng chỉ mình mới biết. Học sinh ghét đi học, chỉ muốn nhanh nhanh về nhà; nhân viên văn phòng ghét đi làm, chỉ mong được tan ca để về nghỉ ngơi… Thời tiết Sài Gòn cũng ương bướng hệt như cái tâm trạng ấy, giằng co với người ta đến tận cùng. Tất cả đều mong thời gian trôi thật nhanh. Bởi vì một khi đã bước chân vào cuộc đời, bản thân phải thật kiên nhẫn, thật mạnh mẽ mới có thể vượt qua những khó khăn.
Trong mớ hỗn độn ấy, vấn vương nhẹ nhàng tồn tại. Nhớ thương làm sao ánh nắng sớm dịu nhẹ của ngày lập xuân. Mến thương lắm những bữa cơm gia đình, những buổi cùng bè bạn ôn lại chuyện xưa. Và cũng vấn vương lắm, niềm hạnh phúc khi được buông xuống những nỗi lòng. Lần đầu tiên con người ước ao thời gian trôi thật chậm. Để bạn bè vẫn ở bên ta, để cha mẹ được hạnh phúc mãi, và bản thân có thêm nhiều cơ hội để vươn lên. Vòng xoay một năm có bốn mùa, cũng giống như trong thế giới của người lớn, cần phải trải qua “thất vọng”, “nỗ lực”, “kiên trì” mới biết đến “hạnh phúc”.
2. Mùa xuân trong lòng thành phố
Tôi đã từng đọc ở đâu đó câu nói: “Khi bước qua tuổi 20, chúng ta chính thức trở thành người lớn. Năm 22 tuổi, ta là một người lớn 2 tuổi. Năm 25 tuổi, ta là một người lớn 5 tuổi. Một ngày nhìn lại, chúng ta sẽ cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, thật ngắn ngủi. Cũng sẽ ổn thôi, nếu bản thân vẫn chưa tìm ra con đường riêng”. Cuộc sống xung quanh thêu dệt lên những kỳ vọng mà chúng ta tự đặt lên vai mình mỗi ngày. Ta phải trở thành một ai đó, phải chinh phục được mục tiêu này, phải bước trên con đường nọ… Chẳng một ai có thể dừng lại để ngẫm rằng, liệu có phải quá sức cho một tâm hồn non nớt như mình? Ở tuổi 23, chẳng ai nhớ rằng mình chỉ vừa tròn 20 cách đây vài năm. Năm tháng trên giảng đường trở thành cuốn phim xa lạ chỉ sau một tháng. Tuổi trưởng thành đến như một cuộc chạy marathon: rằng ai chạy nhanh nhất, bền sức nhất, khôn ngoan nhất mới có thể về đích. Các tuyển thủ này cũng có lúc đau nhói, cũng có lúc chua cay. Khi tầm mắt nhìn thấy đối thủ vượt xa mình, trong lòng cũng có ghen tị và tủi thân. Sau cuộc thi, người chiến thắng được công nhận, người về nhì sẽ nuối tiếc, những người khác trở thành những cá nhân lạc lối, buộc phải chấp nhận hiện thực.
Mùa xuân là mùa của khát vọng. Chỉ có khi xuân đến, người lớn mới dám mơ. Giống như hoa đào, trên thân cây khẳng khiu nở ra những bông hoa dịu dàng. Và đó là khoảnh khắc ta làm lành với cuộc đời. Tha thứ cho tất cả những vấp ngã, lỗi lầm. Tha thứ cho những biến cố từng khiến bản thân phải rơi nước mắt. Trở về với căn phòng nhỏ, chiếc nệm lạnh không hơi người, suất cơm rau thịt nóng hổi mua vội nơi quán quen. Tiếng còi xe vồn vã đã lùi xa bao giờ, chẳng còn những người xấu xa thích bắt bẻ, những khó khăn ép ta phải gồng mình. Giữa nơi đất khách, cành đào cũng đang nảy nở. Chỉ khi trở về với những điều giản đơn thân thuộc, ta mới cảm thấy an lòng. Tựa như trở về nhà. Rồi thì những ngày sương gió cũng sẽ qua, mùa xuân sẽ lại đến cùng với những hy vọng. Và cũng đừng ngần ngại nếu đã lỡ mộng mơ, nỗi niềm ấy là tia sáng ấm áp nhất, là đóa hoa xuân tươi đẹp nhất chỉ thuộc về mình bạn.
14.3.2024
Bài dự thi số 36
Thí sinh dự thi: Thương Hoài
Cuộc thi sáng tạo: Ta Nói Gì Về Mùa Xuân?
Comments