top of page
Ảnh của tác giảBookiee - Sách là niềm vui

[45] Mùa xuân đầu tiên

Cô yêu cái dáng mẹ mòn mỏi trước hiên nhà phảng phất tà dương ánh đỏ, ánh mắt trượt dần vào một miền viễn du, chân trời nào đó liệu có hạnh phúc hơn không nhỉ?  



Cô gái nhỏ đang chìm sâu vào giấc ngủ, đột nhiên từ đâu vọng lại những tiếng cãi cọ và tiếng khóc của người phụ nữ. Bừng tỉnh từ giấc mộng hình như có cái gì đó khẽ khàng đâm vào tim khiến cô nhói lên trong một thoáng chốc. Sự nức nở ngày một gần, cảm tưởng như bản thân đang lạc vào một lỗ hỏng không gian nào đó. Trống rỗng và đau nhói. Một người phụ nữ cao, đầy đặn nhưng có cái gì đó khắc khổ hiện qua trên khuôn mặt đang giàn giụa những hạt hoàn lan trong suốt và mặn đắng của sự nghèo hèn. Từng hồi, từng hồi, cái âm thanh của tủi hờn khiến trái tim của người con gái như chững đi vài nhịp. Cô lặng lẽ quay lưng, đối mặt với tường gạch. Nhưng cô không khóc bởi có lẽ tuổi 19 cô đã trải qua hầu như những sự việc mà chúng ta thường gọi nó ngắn tọm lõm: Bi kịch. 


Người đàn bà quạnh quẽ giữa khoảng không của chiều tà. Một cánh chim yếu ớt đang khom mình nhặt nhạnh từng hạt thóc. Như những hoàng tử chim đang hối hả chạy đua với mặt trời để kịp đưa công chúa cập đất liền, chỉ khác chú chim này đang gấp rút gom góp cho đàn chim non trên cái “chồi nhỏ” ở gốc mận trước hiên. Người phụ nữ tay đang xé những cái móng tay cuối cùng, cô gái chợt cảm thấy ghét bỏ hành động đó. Nó khắc khổ quá! Đưa mắt nhìn về gốc mai trước sân, nỗi đau ê chề ẩn hiện từng hồi trên đáy mắt của người mẹ. Nhớ lại cuộc tranh cãi lúc sáng, bà phải cố giấu những tiếng nức nở tránh cho đứa con bắt gặp. Nếu thước đó công lý được tính bằng đơn vị tiền, phần nhiều bà chẳng thể đúng. Gia đình người anh mà bà hết lòng đối tốt nhưng chẳng vì thế mà người chị dâu thật tâm đối đãi với bà. Mai - loài hoa biểu trưng của người quân tử đã ngay thẳng chỉ ra sự thật trần trụi của cuộc đời. “Bà cứ nệ công”, người chị dâu vừa nói vừa vẩu cái môi ra, tỏ rõ cái thái độ khinh khỉnh với bà chỉ vì bà gửi cây mai trong sân nhà họ nhưng không tự lải lá, cũng bởi khoảng sân trước nhà thường bị người anh rể thứ hai cố ý xịt thuốc cỏ để giành đất với bà. Cái cây nhỏ chỉ cao chỉ ngang tâm một đứa bé ba, bốn tuổi, cành lá cằn cõi như lúa đồng năm bốn lăm. Hôm qua bà đi làm về trễ, đứa con gái mới từ thành phố về, vốn định đi chợ về sẽ nhặt lá mai rồi mang vào nhà mình cho có chút gọi là cảnh vật của tết. Đo lòng người chỉ bằng một cái cây chưa đến một thước, thật vẫn rẻ lắm. 


Hôm nay gọi điện cho mẹ, cô gái nhỏ bỗng gợn từng cơn sóng lòng nhấp nhô, từng đợt vào ra chẳng thể kiểm soát được. Mẹ bảo hôm nay đám giỗ nhà cậu, bà không ăn gì cả. Ánh mắt của người đàn bà ấy như cú vọ mà cũng như con khỉ vừa bị giựt mất quả chuối, hai mắt cứ liếc hoáy vì sợ mất sổ gạo. Chợt cô thấy có lỗi, hôm đó cô vốn nghĩ mẹ nóng tính không suy nghĩ. Nhưng giờ phút này cô biết nó không đơn giản chỉ là một cây mai, nó là cái gương phản chiếu thật tâm của một người. Cũng như vậy, đó không đơn giản là một cuộc tranh cãi, đó là danh dự của một con người bần cố, bất hạnh và khổ đau triền miên, giai dẳng. 


Mùa xuân này, nhà mình vẫn vậy, thiếu thốn và cô quạnh nhưng cô gái nhỏ chợt tỉnh từ giấc ngủ đông đúng hai thập kỷ. Ôi cái mùa xuân đầu tiên như được sinh ra lần nữa! Cô yêu cái dáng mẹ mòn mỏi trước hiên nhà phảng phất tà dương ánh đỏ, ánh mắt trượt dần vào một miền viễn du, chân trời nào đó liệu có hạnh phúc hơn không nhỉ?  


 

Bài dự thi số 45

Thí sinh dự thi: Nguyễn Hoài Anh Thư

Cuộc thi sáng tạo: Ta Nói Gì Về Mùa Xuân?

17 lượt xem0 bình luận

Bài đăng liên quan

Xem tất cả

Comments


bottom of page