Bởi cậu hiểu, mùa xuân nào cũng phải trôi qua, dù chúng có dài đằng đẳng và để lại trong cậu bao niềm vui nỗi nhớ.
Một cậu bé ngồi trên thềm cỏ non, đôi tay ghì chặt mặt đất, ngước mắt lên bầu trời. Mây dệt từng mảng phủ kín nền trời trong xanh ngăn ngắt chẳng gợn chút buồn rầu. Trên khoảnh đất hoang, nắng phất từng hạt vàng rượm hằn lên màu xanh mơn man của cỏ dại vừa trổ lá um tùm sau mùa đông lạnh lẽo mịt mù sương giá, điểm xuyết từng cụm hoa muồng trâu, vàng sẫm hòa lẫn nâu nhạt, đung đưa trước gió như những cái đuôi mèo ve vẩy đón ánh nắng ấm áp đầu mùa. Cơn gió xào xạc miên man phả mùi hương đồng nội dịu ngọt, lịm mát da thịt.
Cậu vẫn ngồi đó, đôi mắt lim dim mơ màng tựa một vì sao xa, đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc. Giữa nhân gian hối hả tấp nập, cậu đang ẩn náu, tại một góc trời, nơi cậu được bình yên ngắm nhìn vũ trụ xoay vần, được sống với chính mình, được lắng nghe nhịp đập và tiếng nói vọng đến từ trái tim.
Với cậu, mùa xuân không phải lúc nào cũng là một kiệt tác. Đôi khi, mùa xuân của cậu vẫn sần sùi, cái sần sùi, nhám nhúa của một bức tranh sơn dầu được chồng chất từ nhiều lớp màu thô ráp. Cũng có lúc, bức tranh xuân lại êm ái, mềm mại như là lụa, là nhung, là một chiếc nôi ấm để cậu rút vào trong và đánh một giấc thật say nồng.
Phía xa kia, mọc lên một cái chòi bé tí, cậu chiêm ngắm như đang chìm trong một giấc mộng hoang đường. Nhớ ngày bé, cậu vẫn thường cắt những tấm bìa giấy, gấp thành ngôi nhà mơ ước của riêng mình. Ngôi nhà bé tí, không che được nắng cũng không tránh được mưa. Cứ đi học về là cậu lại chui vào ngôi nhà ấy đến tối mịt. Chỉ từng ấy thôi nhưng khiến cậu hãnh diện và hạnh phúc miên trường.
Tiếng hót của đàn chim bay về từ phương bắc rền rĩ vang trời không biết đang phá tan bầu không khí tĩnh mịt hay khiến không gian càng thêm êm ả. Không khí mùa xuân đang tràn về xua tan giá lạnh. Cậu yêu xuân, yêu cái nắng ấm áp vào xuân, yêu những bữa cơm quay quần, yêu cả gia đình và những tiếng cười giòn giã. Nhưng đâu phải, ta cứ yêu lấy một thứ gì, yêu đến điên dại, nhớ đến da diết, thì tình yêu ấy sẽ mang đến cho ta niềm hạnh phúc vĩnh hằng.
Mùa xuân đã rời bỏ cậu. Cậu nhớ về xuân của nhiều năm về trước, những mùa xuân rộn ràng nôn nao hằn sâu trong tâm hồn ngây ngô, non nớt. Ôi! Những kỉ niệm bao giờ cũng thật đẹp, dù cho hiện tại, chúng đã nhuốm một nỗi buồn thăm thẳm sau lớp bụi mờ của thời gian. Cậu nhận ra, "mùa xuân" của cậu đã đi đến hồi kết. Cậu đang dần tiến đến một mùa xuân mới, mùa xuân không còn nữa nụ cười hồn nhiên thuở thiếu thời, mùa xuân nơi mái nhà không còn ấm áp như thuở sơ khai, mùa xuân nơi tiễn cậu đến một khoảng trời mới - khoảng trời mà cha mẹ, anh chị cậu cùng biết bao thế hệ đi trước đã từng bước qua từ rất lâu rồi. Một mùa xuân lớn hơn sẽ dang tay đón cậu, khi đôi mắt cậu chạm tới bầu trời xa xăm kia, và trái tim cậu không hân hoan cũng chẳng kêu gào, để chính cậu nhận ra mùa xuân bé con đã rời bỏ cậu mãi mãi.
Rồi những giây phút tự do nơi góc trời xanh ngát sẽ tan biến, ngôi nhà giấy xinh xắn sẽ chìm vào quên lãng. Cậu không bước về phía chúng, cũng không tiếc nuối nữa. Bởi cậu hiểu, mùa xuân nào cũng phải trôi qua, dù chúng có dài đằng đẳng và để lại trong cậu bao niềm vui nỗi nhớ. Mùa xuân ấy có thể quay lại vào cõi thiên thu, khi cậu đã bước qua ngưỡng cửa cuộc đời? Rồi một ngày nào đó, cậu sẽ nhận được câu trả lời từ chính cậu.
Khép đôi mi, nằm oằn trên cỏ, cậu bé ngỡ như mùa xuân đang ôm lấy mình.
Bài dự thi số 52
Thí sinh dự thi: Nguyễn Huỳnh Minh Khôi
Cuộc thi sáng tạo: Ta Nói Gì Về Mùa Xuân?
Comments