Tôi nhớ về những kỷ niệm về những dự định mà tôi từng gói gọn trong lòng mình từ cuối năm trước. Đây là lúc để tôi đứng dậy, bước ra ngoài và bắt đầu hành động.
Khi những tia nắng ấm áp mùa xuân của buổi ban mai nhẹ nhàng len lỏi qua từng khe cửa sổ, tôi cảm nhận được sự háo hức, phấn khích ngập tràn trong lòng mình. Tôi thích mùa xuân, vì có Tết, nên tôi được nghỉ học về quê với gia đình sau những ngày tháng vùi đầu vào học tập ở thủ đô xô bồ và vội vã. Tôi rời thành phố ồn ào, tiếng xe cộ và ánh đèn đô thị, để bước vào con đường lúa chín vàng dẻo. Bước chân xuống xe, điều đầu tiên chạm vào mắt tôi là khung cảnh đồng quê bao la, với những hàng cây xanh mướt ven đường. Tiếng gió vuốt nhẹ trên cánh đồng, làn khói bếp từ những ngôi nhà nhỏ làm nơi đây trở nên thơm ngát. Mùi đất ẩm và mùi cỏ dại hòa quyện với không khí trong lành của miền quê. Mỗi bước đi, tôi thấy mình trở nên nhẹ nhàng hơn, bước vào không gian yên bình và an lành của quê hương.
Bình minh quê tôi nhẹ nhàng, yên tĩnh khiến người ta cảm thấy thanh thản, bình yên trong tâm hồn. Những giọt sương long lanh, tinh khiết như pha lê đọng lại trên những tán cây, bụi cỏ ven đường. Những bông hoa dại đầy màu sắc mọc ven đường như được khoác lên mình tấm áo choàng bằng thủy tinh trong suốt. Tôi thấy mình như đắm chìm trong một bức tranh tự nhiên tuyệt vời, nơi mà mọi thứ đều tỏa sáng và sống động.
Chiều chiều, tôi thường đạp xe dọc bờ đê cạnh nhà, ngắm nhìn đàn cò “bay lả bay la” trên cánh đồng xanh ngát thơm thoang thoảng hương lúa chín, ngắm những đám bèo lục bình tim tím trôi lặng lẽ trên dòng sông quê. Mùa xuân, dòng sông mênh mang đầy nước chứ không cạn khô như mùa hè, lúc mà ba chị em tôi cùng mấy đứa trẻ con hàng xóm xắn ống quần lên đến tận bẹn, đi mò trai và ốc. Phía bên kia bờ sông, cây đa xòe ra những cành lá xum xuê, trông như cánh tay của những con quái vật khổng lồ trong mấy bộ phim hoạt hình mà em trai tôi thường xem vào lúc chiều tối. Nghe người ta kể, cái cây này tuổi đời hàng trăm năm, mấy đứa trẻ con đồn với nhau rằng cây này có ma đấy, nhưng cứ chiều nào tụi nó cũng đu lên cành cây, đùa nghịch với nhau ầm ĩ đến tận khi mặt trời khuất sau hàng tre xanh cao vút đầu làng mới về.
Tôi thích đi dạo dưới hàng cây gạo đầu đình làng, nhìn những cánh hoa rơi bên dòng suối nhỏ, tạo nên một khung cảnh tĩnh lặng và thư thái. Hoặc đôi khi, tôi chỉ muốn nằm dài trên thảm cỏ xanh mướt bên bờ đê, ngắm nhìn những đám mây trắng bồng bềnh trên bầu trời xanh ngát. Mỗi khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận được sự bình yên và hạnh phúc trong lòng.
Mùa xuân đến mang theo không khí ấm áp và náo nức của Tế cổ truyền. Trong gian bếp nhỏ, mùi thơm của đỗ xanh và gạo nếp lẫn lộn trong không khí, tạo nên một hương vị đặc trưng hấp dẫn. Mẹ tôi đứng bên bếp, nhồi những viên bánh chưng đong đầy tình yêu thương dành cho gia đình. Bố tôi, với đôi bàn tay khéo léo, cắt lá chuối thành từng miếng mảnh, nhưng không quên châm chọc tôi và em trai nhỏ với những trò đùa vui nhộn. Tôi và hai đứa em, vụng về cố gắng gói bánh sao cho đẹp, từng chiếc bánh trở thành biểu tượng cho tình thân và hạnh phúc trong gia đình chúng tôi vào mùa xuân này.
Mùa xuân cũng là thời gian của những kế hoạch, những ước mơ mới. Tôi nhớ về những kỷ niệm về những dự định mà tôi từng gói gọn trong lòng mình từ cuối năm trước. Đây là lúc để tôi đứng dậy, bước ra ngoài và bắt đầu hành động. Mùa xuân là động lực mạnh mẽ để tôi thực hiện những mục tiêu của mình, để tôi trở nên vững vàng và kiên định hơn.
Với tôi, mùa xuân không chỉ là thời điểm trong năm mà còn là một cảm xúc, một tình yêu đối với cuộc sống. Đó là thời gian để tôi tận hưởng, để tôi sống trọn vẹn từng khoảnh khắc của cuộc đời.
Bài dự thi số 54
Thí sinh dự thi: Alice
Cuộc thi sáng tạo: Ta Nói Gì Về Mùa Xuân?
Comments