Mình còn nhớ đêm giao thừa xóm mình tổ chức đốt pháo trẻ con mọi nhà thi nhau ra xem cứ ngước mắt lên nhìn từng đóa hoa biến mất trên bầu trời tối đen giờ đã sáng một khoảng. Pháo hoa rực rỡ và trang hoàng khiến đôi mắt mình lấp lánh và trái tim mình rộn ràng.
Năm nay con lớn rồi ông bà à nhưng con vẫn là đứa cháu gái nghịch ngợm và bé nhỏ của ông bà mãi thôi. Con vẫn muốn được nhận những bà lì xì đỏ thắm của ông bà nhiều lắm. Con không biết có thể ngồi chờ trực bên cạnh nồi bánh chưng của bà đến bao giờ nữa, mỗi lần như thế con lại nhìn ngắm bà, bà đẹp biết bao những vết nhăn hằn sâu trên khuôn mặt phúc hậu giờ đây được ánh lửa phản lên lại càng rõ hơn. Tiếng xoa tay rồi hơ bàn tay trên ngọn lửa cứ làm con nhớ mãi, con từng ngốc đến mức không hiểu hành động ấy của bà đến khi con tò mò làm theo lại trố mắt bất ngờ và thấy lòng bàn tay ấm áp biết bao. Ánh mắt bà khi cười híp lại như một đường chỉ mảnh mắt bà sáng lên phản trong ánh lửa lại càng sáng hơn. Bà thức đêm canh nồi bánh, bà bảo phải canh thì mới giữ được lửa rồi mới cho bánh ngon được, hồi ấy con còn bé ngây ngô hỏi bà “con ngồi trông bánh xong bà cho con cái bánh nhé bà”, bà lại cười cười con ngây ngô, cười yêu con. Bàn tay bà đã chai sần nhiều lắm bởi nắng mưa thế mà cái bánh nào bà làm cũng đẹp mắt vị của nó thì chẳng bao giờ đổi thay vẫn cái mùi thơm lừng của gạo nếp, mùi đỗ vàng, thịt heo nức mũi, cái vị mềm dẻo mỗi lần ăn lại khiến con người ta gợi lại bao hồi ức xưa cũ. Lâu rồi con không được gặp ông, ông chắc vẫn đang dõi theo con ông nhỉ? Ông biết không con sắp học được bà gói bánh chưng rồi ông à.
Ông bà luôn là người đầu tiên mình nhớ đến mỗi Tết về, vì mình chẳng quên được tiếng ru và tiếng quạt lan phe phẩy khi mình gục xuống trước nồi bánh. Tết khiến mình nhớ nhiều thứ, nhớ nhiều hơn đến buổi sớm tinh mơ. Hơi lạnh buổi sáng làm ta chỉ muốn đắp chăn lên cao một chút nhưng lại vì ánh nắng ấm áp mà trở dậy. Cành hoa đào dường như đã điểm tô thêm, trên bàn lại có thêm đĩa táo xanh mới, táo ấy lúc nào cũng ngọt cũng to lâu lâu lại có vài chú sâu nhúc nhích chui ra cùng với đĩa chè lam thơm lừng, cái thức kẹo bánh được uốn nắn bằng bàn tay của bà, tốn công tốn sức nhưng Tết nào không có nó thì lại thấy thiếu nhiều lắm. Tết nào mình cũng mong có đầy đủ gia đình được ở bên nhà mình và cùng bà cùng mẹ chuẩn bị mâm cơm Tết toàn là những món năm nào cũng ăn vậy mà vẫn cứ mong ngóng, dường như bữa ăn có thêm đôi chút vị cười nhờ những chương trình tivi cuối năm. Mình còn nhớ đêm giao thừa xóm mình tổ chức đốt pháo trẻ con mọi nhà thi nhau ra xem cứ ngước mắt lên nhìn từng đóa hoa biến mất trên bầu trời tối đen giờ đã sáng một khoảng. Pháo hoa rực rỡ và trang hoàng khiến đôi mắt mình lấp lánh và trái tim mình rộn ràng. Mình vẫn luôn mong Tết này lại sống Tết sau, mình lại được ở bên gia đình và người thân yêu.
Bài dự thi số 56
Thí sinh dự thi: My Chuột
Cuộc thi sáng tạo: Ta Nói Gì Về Mùa Xuân?
Comments