Mẹ có biết không, con háo hức được lên Hà Nội bao nhiêu thì con lại háo hức gấp đôi để được về với mẹ bấy nhiêu, con mong ngóng và đếm từng ngày để được nghỉ, con chọn chuyến xe sớm nhất để được về với gia đình mình.
Mẹ biết không, con mong mùa xuân lắm!
Con nhớ là con đã mong ngóng như thế nào để được lên Hà Nội học tập, con nhớ là con đã rất vỡ òa khi biết mình đậu trường Đại học Sư phạm, con nhớ là con đã háo hức như nào khi lần đầu được anh đón ở bến xe. Hà Nội đối với con thật lạ, lạ đường phố, lạ con người và còn lạ đến cả bầu không khí nữa. Ngày ấy là những ngày tháng 9 nắng nóng đổ lửa, những ngày đầu khi chưa phải đi học nhiều nên con nhớ mẹ lắm, ở nhà đi ra đi vào lúc nào cũng được gặp mẹ, lên đây rồi con cứ lủi thủi, đi ra đi vào một mình, con mong đến cuối tuần để được sang nhà anh chị chơi, được ăn cơm và nói chuyện cùng anh chị. Nhưng rồi dần dần, con học nhiều, bài tập cũng nhiều, con cũng dần quen được nhiều bạn hơn, con còn tìm cho mình được một bé học sinh dễ thương để dạy mỗi buổi tối nữa nên phải 2 -3 ngày con mới gọi cho mẹ được 1 lần, con biết là mẹ vui khi thấy con không nhớ nhà nhiều. Nhưng ngày ngày cứ thế trôi qua, cuộc sống của con có nhiều niềm vui nhưng cũng có nhiều mệt mỏi, có những lần con khóc, khóc chỉ vì thấy thật trống rỗng và muốn được chạy về ôm mẹ bởi vậy mà con chỉ mong đến Tết để được về với mẹ thôi.
Mẹ có biết không, con háo hức được lên Hà Nội bao nhiêu thì con lại háo hức gấp đôi để được về với mẹ bấy nhiêu, con mong ngóng và đếm từng ngày để được nghỉ, con chọn chuyến xe sớm nhất để được về với gia đình mình.
Mẹ biết không, nếu như không có mùa xuân, con sẽ không thể biết đươc quê mình đẹp như thế nào, những con phố ngập tràn cây đang thay lá, ngập tràn những hàng mai, hàng đào khi con được ngồi sau xe của bố. Nếu như không có mùa xuân, con cũng sẽ không biết được con đang được mọi người yêu thương như thế nào, con sẽ không biết được các bác cũng ngóng con về để nấu những món mà trước đây con vẫn luôn khen, con sẽ không biết anh chị đã sắp xếp lịch rảnh sẵn để có thể đi chơi cùng con cho đỡ buồn, con cũng sẽ không biết là bố đã dọn nhà sẵn để con về không cần phải dọn nhà đón Tết và con cũng sẽ không cần phải suy nghĩ hôm nay ăn gì vì mẹ lúc nào cũng hỏi ăn món này nhé, món kia nhé. Một mình ở Hà Nội con phải tự độc lập, tự nhủ bản thân cố gắng nhưng có một vài khoảnh khắc bé xíu xiu lại khiến cho con phải khóc nhè, đó là khi mà đến giờ ăn con chỉ làm bạn với chiếc điện thoại, là khi ốm con chỉ có thể gọi hỏi anh mua thuốc gì vì con sợ mẹ lo, là những hôm đi dạy học sinh mệt quá, về đến nhà con như kiệt sức chỉ muốn đi ngủ nhưng vẫn phải dọn dẹp và đọc trước bài cho ngày mai. Còn về nhà con cũng khóc nhè nhưng là khóc vì quá hạnh phúc, về nhà con mới nhận ra một điều rằng, hóa ra mọi người vẫn luôn nhẹ nhàng và yêu thương con đến vậy, chưa bao giờ mọi người nói yêu con nhưng tất cả đều là yêu.
Mẹ biết không, những ngày đầu năm, những ngày xuân ấm áp bên nhà mình kỳ diệu đến lạ thường, nó khiến cho con tràn đầy năng lượng, nhìn thấy bố mẹ và mọi người đến tuổi này vẫn đang cố gắng để cho chúng con có một cuộc sống đầy đủ nhất, công việc dù áp lực đến đâu cũng chẳng bao giờ làm ảnh hưởng đến chúng con, vì vậy mà bố mẹ chính là nguồn động lực to lớn của con, giúp cho con trả lời được câu hỏi vì sao mình phải thật cố gắng.
Mẹ biết không có nhiều dịp con được nghỉ vài ngày nhưng con không về nhà, một phần vì con tiếc tiền xe bằng mấy buổi dạy của con dù bố mẹ luôn bảo không phải lo nhưng phần lớn là do con sợ, con sợ là khi trở lại thủ đô, con lại phải mất một khoảng thời gian bình thường hóa lại cuộc sống thường ngày.
Nên là con biết ơn mùa xuân lắm!
Bài dự thi số 61
Thí sinh dự thi: Nguyễn Phương Thảo
Cuộc thi sáng tạo: Ta Nói Gì Về Mùa Xuân?
Comments