Mùa xuân của cuộc sống đại học; có áp lực, có mâu thuẫn, có những mệt mỏi đến bật khóc nhưng cũng có sự trưởng thành, chín chắn, sự đổi mới cũng như sự bình tĩnh mà trước đây có lẽ tớ nghĩ sẽ không bao giờ tìm thấy ở chính mình.
Xin chào cậu, cô gái của năm 2024.
Đối với cậu, mùa xuân là gì?
Là mùa mở đầu năm với những câu đối đỏ, bánh chưng xanh, cành đào hồng
Là mùa đón những tia nắng ấm áp sau những ngày rét buốt của mùa đông
Hay đó là mùa vạn vật sinh sôi nhờ sự vun đắp của những cơn mưa phùn, của mẹ thiên nhiên.
Nhưng đối với tớ, mùa xuân còn mang một ý khác: mùa của con đường mới, mùa của sự thức tỉnh và mùa của tình yêu. Lần đầu, một mình đặt chân đến một vùng đất mới, làm quen với Hà Nội xa lạ, với dòng người tấp nập, với ánh đèn của nhưng tòa nhà cao ốc đêm khuya. Một mùa xuân đặc biệt - mùa xuân trưởng thành.
Mùa xuân ấy đánh dấu bước ngoặt, lật mở một trang khác của cuộc đời, giúp tớ khám phá những phần mới mà bản thân chưa từng thấy. Mùa xuân của cuộc sống đại học; có áp lực, có mâu thuẫn, có những mệt mỏi đến bật khóc nhưng cũng có sự trưởng thành, chín chắn, sự đổi mới cũng như sự bình tĩnh mà trước đây có lẽ tớ nghĩ sẽ không bao giờ tìm thấy ở chính mình.
Hoa của đất, nắng của trời, tình yêu của tớ gửi hết vào mùa xuân ấy. Mùa xuân ấy nhẹ nhàng nuôi dưỡng tâm hồn, như cơn gió nhẹ nhàng thổi qua làn tóc vương trên đôi gò má
Những ngày tháng chập chững bước vào cánh cửa đại học, tớ còn khá bỡ ngỡ và chưa quen với cuộc sống xa gia đình, xa mẹ. Tớ phải học cách tự nấu cơm, dọn dẹp, học tập,.. sống tự lập hơn. Nhiều lúc nhớ nhà đến mực bật khóc nhưng lúc gọi điện lại không dám khóc trước mặt mẹ vì sợ mẹ lo lắng. Tớ bận rộn, loay hoay học cách cân bằng giữa việc học tập và làm việc. Có những người rời đi, có những người ở lại, có những người mới xuất hiện. Tớ dần học cách buông bỏ và chấp nhận. Chấp nhận có những người chỉ xuất hiện trong cuộc đời tớ để đi cùng một đoạn đường ngắn, đến để dạy tớ một số bài học giúp tớ lớn hơn.
Môi trường đại học làm tớ choáng ngợp, vừa hào hức vừa lo lắng. Lo lắng vì không biết phía trước con đường đầy sương mù ấy phải đi như thế nào, háo hức vì được khám phá những thứ mà tớ chưa bao giờ được chứng kiến ở vùng quê trước đây. Nhưng cậu biết không, tớ biết giờ đây là thời điểm thích hợp nhất để tớ phát triển, và tớ bắt đầu dám bước ra khỏi cái kén nhỏ. Tớ đi ra ngoài nhiều hơn, tham gia hoạt động nhiều hơn, tớ có những cuộc hành trình mới, với những người bạn mới, yêu thương, trân trọng và hiểu tớ hơn. Chúng tớ cùng chạy deadline, cùng ngồi nói chuyện, có những đêm deeptalk đến 3h sáng, có những buổi đi ăn tràn ngập nụ cười.
Tớ cảm thấy rất biết ơn cuộc sống, cảm ơn vì đã cho tớ gặp được những người bạn đáng yêu.
Và tớ cũng đã biết cách yêu, biết cách ở bên, lắng nghe, đổ vỡ và chữa lành.
Học và học, học cách lớn lên, học cách trưởng thành, tìm lại chính mình.
Dù mọi thứ có tồi tệ, tớ vẫn biết mình có thể vượt qua, mọi thứ rồi sẽ kết thúc, cuộc sống rồi sẽ. Chúng ta ai rồi cũng sẽ có lúc đôi khi phải đối mặt với giông bão cứ bình tĩnh bước qua, phía trước chính là trời quang, mây tạnh.
Mùa xuân của tớ không hẳn là hoàn hảo, nhưng nó có đủ dư vị của cuộc sống, của tuổi trẻ, của tình yêu thương, của nắng, của mưa, của gió. Chúc cậu sớm gặp được mùa xuân của mình, trở thành một bông hoa rực rỡ trong biển người mênh mông của cuộc sống.
Bài dự thi số 62
Thí sinh dự thi: Đào
Cuộc thi sáng tạo: Ta Nói Gì Về Mùa Xuân?
Comments