top of page
Ảnh của tác giảBookiee - Sách là niềm vui

[63] Không biết là còn được sống bao nhiêu mùa xuân nữa

“Tuổi già thường hay cô đơn lắm bởi ngoài con cháu ra bà còn có ai mà chơi nữa đâu”. Một câu nói của bà khiến tim mình như hẫng đi một nhịp và nhận ra có phải lâu nay mình đã quá vô tâm.

 


Gia đình mình ra ở riêng từ khi bố mẹ mình mới cưới nhau, vì vậy mà trong ký ức của mình hình ảnh của bà chỉ là những hôm cuối tuần cùng mẹ hoặc cùng bố về thăm bà dù chỉ cách tầm 2km. Mẹ kể hồi bố mẹ còn khó khăn, ông bà giúp đỡ bố mẹ nhiều lắm, nào là lúc làm nhà thì hỗ trợ con cái tiền, lúc sinh đẻ thì bà là người hỗ trơ, cho mẹ kinh nghiệm rồi vợ chồng trẻ mà, làm sao tránh được những lúc thiếu tiền cãi vã, ông bà là người đứng ra giải quyết hết. Nhưng trong ký ức của mình lại không nhiều như thế, mình chỉ nhớ bà luôn là người mua bánh kẹo, đồ hàng và không bao giờ từ chối mình, mình chỉ nhớ là vào những ngày giỗ chạp bà luôn là người gọi điện liên tục hỏi cả nhà đã đi chưa, đi đến đâu rồi. Mình lớn dần, bà ngày càng già đi, mình không còn thường xuyên cùng mẹ lên bà nữa mà chỉ những lúc bà đi viện mình mới vào thăm.


Mùa xuân 2024, Tết 2024, khi mình lên bà chơi sau nửa năm đi học ở Hà Nội thì bà có nói rằng: “Tuổi già ai cũng cô đơn như bà cả thôi, vì ngoài con cháu ra bà còn có ai mà chơi nữa đâu”. Mình chợt nhận ra năm nay đã là mùa xuân thứ 73 của bà rồi, không biết là bà còn sống được thêm bao nhiêu năm nữa nhỉ, không biết là bà còn được ngắm nhìn vẻ đẹp của bao nhiêu mùa xuân nữa nhỉ. Bà bước đi chậm hơn rất nhiều, ăn uống thì lại ít đi, kiêng khem đủ thứ và cái hộp thuốc cũng đầy hơn nữa. Nhưng bà vẫn thế, vẫn chiều mình như thế, bà chẳng bao giờ hỏi mình là học có giỏi không, có được như này như kia không, bà chỉ muốn biết cháu của bà có khỏe không, đi đại học có gầy đi không, ăn uống có đầy đủ không và đôi lúc còn giấu tiền cho cháu nữa. 


Chúng mình vẫn thường nghĩ chúng mình là gen z, sẽ rất khó để chia sẻ với ông bà, và đôi lúc còn hay cáu gắt trước những câu hỏi quan tâm quá mức nhưng ngoài chúng mình, ông bà còn có ai nữa đâu. Mình luôn đặt bố mẹ là sự ưu tiên hàng đầu trong cuộc sống của mình thì bố mẹ cũng thế, trước khi có con bố mẹ cũng đã từng coi ông bà là cả bầu trời, là tất cả của bố mẹ. Nhưng rồi bố mẹ có chúng mình, sự quan tâm và tình yêu thương ấy đã bị bớt đi và san sẻ sang cho những đứa con nữa vì vậy mà bây giờ mình chỉ muốn cùng bố mẹ bù đắp lại tình cảm đó khi còn có cơ hội, chứ không phải là đến lúc nào đó chỉ có thể thốt lên từ “giá như” bởi bà luôn so sánh mình với “chuối chín cây”, không biết là sẽ rơi rụng lúc nào, có những lúc đau quá, đi viện liên tục mẹ mình kể bà còn muốn mình ch*t đi để không làm phiền con cái nữa cơ. 


Bà ơi, mùa xuân trong con đẹp lắm bà ạ, đẹp vì có gia đình mình vẫn còn mạnh khỏe và hạnh phúc bên nhau, đẹp vì bà vẫn ở đấy chứng kiến con trưởng thành, đẹp vì bố mẹ vẫn ở đấy dang rộng vòng tay đón con, tất cả những điều đấy là lí do để con phải tự nhắc bản thân cố gắng mỗi ngày, con hứa sẽ thường xuyên gọi điện cho bà, bà cần thuốc gì khó mua thì cứ bảo con, con có nhiều bạn ở nước ngoài lắm, con cũng không thiếu tiền đâu ạ; việc của bà là đừng nghĩ lung tung, con chỉ cần bà khỏe mạnh và ở bên cạnh chúng con thôi, bà nhé!


Con biết ơn mùa xuân 2024 này lắm, bởi nhờ có mùa xuân – mùa của đoàn viên con mới nhận ra con đã bỏ lỡ nhiều điều tưởng chừng như bình dị nhưng lại vô cùng thiêng liêng ấy. 


 

Bài dự thi số 63

Thí sinh dự thi: Nguyễn Phương Thảo

Cuộc thi sáng tạo: Ta Nói Gì Về Mùa Xuân?

19 lượt xem0 bình luận

Bài đăng liên quan

Xem tất cả

Comments


bottom of page