top of page
Ảnh của tác giảBookiee - Sách là niềm vui

[68] Một mùa xuân cũ

Đã cập nhật: 1 thg 4

Cơn bão tuyết gần nhất đã là từ độ hai tuần trước dù bấy giờ đã là sang Xuân, bão dù đã tan nhưng mà tuyết thì lại không tan theo bão.



Bạn vươn tầm mắt mình ra khỏi những lời văn con chữ, khỏi đống bài tập dở dang, khỏi chiếc bảng điện tử trên tường, cái phòng học dù kín chỗ nhưng mà sao cứ thiếu sức sống, bạn nghĩ thế, rồi quay đi. Bạn hướng đôi mắt chán chường tới những ngôi nhà đằng xa, mong sao có thể tìm được ở đó một chút niềm vui nhỏ nhoi nào đó, như một người dắt chó đi dạo chẳng hạn. Nhưng lề đường đã bị tuyết chiếm đóng cả rồi nên bạn cũng chả trông mong gì lắm.


Cơn bão tuyết gần nhất đã là từ độ hai tuần trước dù bấy giờ đã là sang Xuân, bão dù đã tan nhưng mà tuyết thì lại không tan theo bão. Chúng vẫn cứ chất thành đống trên những mái nhà, bãi cỏ, và có cả mặt sông băng. Ở nơi bạn sống, một khi cơn bão tuyết đầu tiên xuất hiện thì tàn dư của nó sẽ cứ nằm lại mãi mà ngủ chờ ngày được cái nắng Hè tới lay dậy. Mùa Xuân vì thế mà như ngắn lại, còn băng tuyết mùa Đông thì cứ ngày càng dài ra, lấy hết đi những sức sống đơn sơ nhất của nơi này. Con người và thiên nhiên như chỉ còn là những lớp vỏ rỗng.


Càng cố tìm kiếm một sự sống thật sự thì bạn chỉ càng nhận được những tuyệt vọng uẩn khúc. Tuyết lại bắt đầu rơi, những bông tuyết dù nhỏ bé, nhưng rất khó tan. Vậy là chiều này bạn vẫn sẽ phải đi xe buýt về nhà, những buổi đi dạo ngắm sao thì chắc cũng phải dời lại bữa khác, đám hoa lá thì cũng bị buộc phải trốn tiếp, còn những trận đá banh… thôi quên đi, càng nghĩ bạn chỉ càng bực hơn thôi. Ông Trời đúng là biết cách đùa thật, ổng lấy đi hết những ước muốn thầm lặng nhất của bạn, nhưng rồi lại mong bạn sẽ sống sao cho thật là vĩ đại.


Rồi như thường lệ, bạn lại nhớ nhà, nhớ Việt Nam. Bạn qua đây tính tới nay cũng đã được hai năm, với cái tuổi mười tám này thì vậy là một phần chín cuộc đời chứ ít ỏi gì. Hồi nào còn ở Việt Nam, tui với bạn dường như quên mất mùa Xuân có tồn tại trên dải đất. Người ta cứ nhớ về Hè là nhớ kỳ nghỉ hai tháng rưỡi, Thu là những nô nức của trường lớp, với những chuyện tình buồn, hay mùa Đông là Giáng Sinh và Tết, còn Xuân thì không quá rõ ràng, cứ như chỉ tồn tại trên những cuốn lịch. Chắc do mùa Xuân nó bình thường quá, nó không có cái nóng rực lửa, cái lạnh se se, hay là cái rộn ràng của dịp năm mới nên thành ra muốn nhớ nó cũng khó. 


Mùa Xuân của tôi với bạn là những bận rộn liên tục, nào là chạy bài cho kịp thi cử, nào là kiểm tra giữa kì rồi cuối kì, nào là văn nghệ sự kiện cuối năm. Cái giọng ngán ngẩm của bạn y nguyên mỗi khi biết lịch thi: “Oải thiệt chứ trời, chưa gì mà thi nữa rồi kìa bây, ước gì giờ vẫn còn Tết.”. Cứ như vậy mà hết cả một mùa Xuân. Còn giờ ở nơi xứ người, mọi thứ dù bình yên hơn, nhẹ nhàng hơn, nhưng tự nhiên bạn lại thấy nhớ những bận rộn ngày xưa, cũng chẳng rõ là nhớ vì “rảnh rỗi sinh nông nỗi” hay vì trong cái bận rộn đó hai đứa tìm được bao nhiêu là kỷ niệm. Tui vẫn nhớ lần nguyên đám sáu thằng bị bắt phải diễn văn nghệ cuối năm, đứa nào đứa nấy cũng ngại tới mức đang diễn cũng ráng ngoái đầu xem coi mấy thằng kia còn hay không. Sao mà cái mùa Xuân mà bọn mình từng một thời ghét cay ghét đắng giờ lại thấy nhớ, tự nhiên giờ bao nhiêu cái học thêm, văn nghệ, thi cử khiến bạn thấy thèm, cái thèm lạ lùng. Cứ khi nào ai đó vô tình gợi lại về những ngày cũ đó, bạn lại bất chợt thấy nghèn nghẹn và có phần hổ thẹn, sự hổ thẹn của kẻ đã tự đánh mất ước mơ của chính mình. Bạn muốn bỏ hết mà chạy về nhà, vùi đầu vào những bận rộn xưa cũ mà tìm lại phần khát vọng vốn đã lụi tàn từ bao giờ trong mình… 


Và rồi tiếng chuông tan học reo lên, bạn chợt nhận ra hôm nay lại phải xúc đống tuyết mới rơi, chết tiệt!


 

Bài dự thi số 68

Thí sinh dự thi: Sao Không Màu

Cuộc thi sáng tạo: Ta Nói Gì Về Mùa Xuân?


23 lượt xem0 bình luận

Bài đăng liên quan

Xem tất cả

Comments


bottom of page