Câu chuyện của tớ gói gọn hai từ "yêu thương". Mùa xuân là mùa đẹp nhất, là sự giao thoa giữa đất trời, nhộn nhịp của mọi nhà, là đoàn viên một bữa cơm. Trong trái tim của tớ có một mùa xuân nho nhỏ nhưng lại chứa cả tình yêu thương bao la vũ trụ của tình thân.
Thật ra là tớ sinh vào đầu tháng giêng giữa đất trời se lạnh và ấm áp. Chào đời bằng tiếng khóc lao vào vòng tay rộng lớn của mẹ. Đây là sự sống lớn lao khi mà mẹ tớ đã vất vả sinh tớ ra bằng tất cả tính mạng đổi lấy một hình hài nhỏ bé như tớ. Tớ biết ơn khi mình sinh ra trong một gia đình không bất hạnh. Có cả niềm vui, niềm tin và nổi buồn khi tớ lớn lên.
Tớ nghe mẹ kể là hồi xưa ba mẹ đẹp lắm. Mẹ tớ như một nàng tiên xinh đẹp, khuôn mặt tròn trịa cân đối, ai nhìn vào cũng thích. Ba thì là một chàng hoàng tử đẹp trai, lãng tử biết bao nhiêu cô gái thích. Không hiểu sao hai người cách xa cả mấy kí lô lại đến với nhau được. Chắc là do duyên số cả đấy. Ba mẹ đến với nhau khi cả hai còn đội tuổi thanh xuân. Ba mẹ yêu nhau như ánh ban mai sớm chiều, đôi lời hẹn ước, ngọt ngào như đường mật, lời ca tiếng hát. Lúc đầu cứ tưởng sẽ hạnh phúc nhưng mình tính đâu bằng ông trời tính. Hôn nhân của mẹ bất hạnh, cay đắng tủi thân bao nhiêu nước mắt.Mẹ nói mẹ buồn lắm, ba con cứ ham chơi, trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài còn mẹ thì ở nhà chung với mẹ chồng. Mẹ chồng soi xét, khắc khe đủ điều. Sau một thời gian ở chung mẹ cũng nhường nhịn, chịu đựng nhưng có những chuyện vượt qua giới hạn của mình. Mẹ đứng lên bảo vệ tự tôn, niềm kiêu hãnh, không để người khác trèo đầu trèo cổ được.
Khi mà trong bụng có tớ rồi, mẹ phải cố gắng ra ngoài đồng làm ruộng làm mướn, chất chiêu từng đồng từng cắc lẽ để sinh tớ ra. Vì hồi xưa quê nghèo ngoài ruộng và rẫy, ai mướn gì làm nấy, chứ không như bây giờ có công ty hay bán hàng. Kiếm từng đồng tiền lẻ, bao nhiêu giọt mồ hôi, bao nhiêu công sức khi mà mẹ phải còng lưng bán mặt cho đất, bán lưng cho trời còn tớ đang trong bụng mẹ.
Khi mà tớ đòi ra, muốn ngắm nhìn vẻ đẹp của thế giới này, mẹ lại chịu đựng những cơn đau thập tử nhất sinh, quằn quại cả ngày cả đêm. Và tớ đã chào đời vào một buổi sáng tốt lành của tháng giêng xuân. Cũng giống như mẹ, người yêu thương mẹ nhất chính là bà ngoại, bà lúc nào cũng lo lắng, hồi hộp đợi chờ mẹ sinh, cũng là người chăm sóc mẹ lo từng giấc ngủ và ăn uống. Ba tớ có nhìn tớ đâu bởi vì tớ là con gái, ba tớ thích con trai hơn. Nhưng trớ trêu thay là hai đứa em sau vẫn là con gái. Đúng là ghét cái gì trời trao cái ấy.
Cuộc đời tớ sinh ra biết bao nhiêu lời yêu thương của mẹ, cái gì ngon mẹ cũng dành hết cho tớ. Lúc nhỏ đâu biết, sau này lớn lên mới hiểu hết được người mà yêu thương ta nhất chỉ có mẹ mà thôi. Ba mẹ nhiều lần cãi vã rồi chuẩn bị ly hôn nhưng tớ là cầu nối hai người kéo lại không chia rẽ được. Ba tớ là người có tính tình khó chịu, cứ có cái gì không vừa ý là mẹ tớ chịu lời dè pha. Nhiều lúc mẹ buồn, khóc tớ ôm chặt mẹ, an ủi rằng không sao đâu, có con mà.
Tớ cũng dần lớn lên theo thời gian nhưng tình yêu thương mẹ chẳng có gì thay đổi cả, chỉ là mẹ thương con còn nhiều hơn thế nữa. Tớ là mùa xuân của mẹ và mẹ cũng là mùa xuân tớ, bởi vì chúng ta là gia đình có nhau.
Bài dự thi số 70
Thí sinh dự thi: Nguyễn Thùy Nhung
Cuộc thi sáng tạo: Ta Nói Gì Về Mùa Xuân?
Comentários