Nhưng với tôi, đây không chỉ là một cuốn tiểu thuyết hay mà còn là cái ôm ấm áp trong những ngày đông lạnh giá - những ngày chật vật và khó khăn khi tôi còn đương tuổi xuân thì.
Một năm đi qua đủ bốn mùa xuân - hạ - thu - đông cũng như đời người, phải nếm đủ đắng cay - ngọt bùi. Và thật may mắn biết bao khi trong những ngày tháng khó khăn nhất, ta có người để tâm sự, sẻ chia, được lắng nghe và được nói cho nghe. Tôi cũng có người bạn như thế, chính là những trang sách. Những trang sách đã sưởi ấm tâm hồn tôi, trong những ngày đông lạnh giá và lạc hướng - “Nhà giả kim”.
Người ta biết đến “Nhà giả kim” là cuốn sách bán chạy nhất chỉ sau kinh thánh của Paulo Coelho - tác giả viết tiếng Bồ Đào Nha bán chạy nhất mọi thời đại. Người ta ấn tượng với hành trình tìm kiếm kho tàng chỉ xuất hiện trong mơ hai lần của Santiago - cậu chăn cừu có ước mơ đi khắp đó đây. Người ta tranh cãi về cái hay, sự sâu sắc ẩn sau câu chuyện vượt sa mạc của Santiago.
Nhưng với tôi, đây không chỉ là một cuốn tiểu thuyết hay mà còn là cái ôm ấm áp trong những ngày đông lạnh giá - những ngày chật vật và khó khăn khi tôi còn đương tuổi xuân thì. Năm 18 tuổi, khi vỡ mộng về giấc mơ đại học, tôi đã đọc “Nhà giả kim” lần đầu tiên. Thế rồi đến năm 22 tuổi, khi lựa chọn “chuyển hướng” với thứ tôi gọi là “đam mê”, tôi có cơ duyên nghiền ngẫm lại cuốn sách. Nếu lần đầu tiên, tôi chỉ ấn tượng với câu nói “Rồi khi anh quyết chí muốn điều gì thì toàn vũ trụ sẽ chung sức để anh đạt được điều ấy” thì khi 22 tuổi, tôi bắt đầu để ý đến nhiều chi tiết khác. Lúc này, tôi nhận ra rằng cuốn sách cũng không khó hiểu như tôi từng nghĩ. Và dù ở thời điểm nào thì tôi đều tiếp nhận được những năng lượng mang tính cổ vũ cực kỳ mạnh mẽ.
Đó là hình ảnh cậu chăn cừu Santiago sẵn sàng từ bỏ đàn cừu và công việc quen thuộc vùng đồng cỏ Andalusia để tìm kiếm kho tàng chưa xác định ở Kim Tự Tháp bên Ai Cập. Đó là cách cậu vượt qua khủng hoảng bị lừa và trao đi niềm tin mới; cách cậu học hỏi qua sách vở, quan sát, trò chuyện và suy ngẫm; cách cậu đối diện với những đau khổ của trái tim đang giục giã cậu theo đuổi ước mơ...
“[...] không ai phải lo trước về điều chưa xảy tới cả vì mỗi người đều có thể đạt được cái mình muốn và cái mình cần.”
“Đừng quên rằng trái tim cậu ở đâu thì kho báu cũng ở đó; cũng như phải tìm cho ra kho tàng thì những gì cậu học trên đường mới thật có ý nghĩa.”
“Không ai trốn tránh được trái tim mình; thành ra nên lắng nghe nó nói là hay hơn cả. Như thế cậu sẽ không bao giờ bị đánh bất ngờ.”
“Người ta sợ theo đuổi những giấc mơ vĩ đại, vì cảm thấy không xứng đáng được hưởng hoặc sẽ không thể nào đạt nổi”...
Tuy nhiên, với tôi, cái hay của truyện không dừng lại ở sự cổ vũ tinh thần theo đuổi ước mơ. Cá nhân tôi lại cảm động sâu sắc với sự tôn trọng những điều khác biệt được thể hiện trong tiểu thuyết. Rằng mỗi người sẽ có quan niệm và cách ứng xử khác nhau với giấc mơ. Anh coi đó là mục tiêu phải đạt được thì người khác có thể coi đó là một động lực sống. Rằng mỗi người đều có những vận mệnh riêng, hành trình riêng, phương pháp khám phá và học hỏi riêng: “Người nào có cách học hỏi của người nấy.”. Có người học qua sách vở, có người học qua trải nghiệm thực tế, có người lại học qua những lời kể.
Bởi thế, không cần phải gian nan trong hành trình theo đuổi giấc mơ, bạn mới có thể đọc quyển sách này. “Nhà giả kim” phù hợp với những người đang chạy theo ước mơ, cũng phù hợp với những người “chọn cách chỉ mơ thôi”. Và dù bạn đang trong “giai đoạn lạnh giá” để nỗ lực hay buông bỏ thì cuốn sách này đều trao cho bạn những cái ôm ấm áp.
Cuối cùng, sau những suy ngẫm mang tính khích lệ được thể hiện xuyên suốt hành trình dài để đến Kim Tự Tháp của Santiago, Paulo Coelho đã đem đến những tiếng cười giòn giã trong phần kết truyện. “Ồ! Hóa ra là như vậy” có lẽ là nhận định không chỉ của riêng tôi dành cho bước ngoặt đầy bất ngờ này. Hóa ra, những điều đáng trân quý vẫn luôn hiện hữu bên ta. Hóa ra việc quay lại điểm xuất phát cũng không tồi tệ như ta vẫn nghĩ…
Thế rồi, sau mọi lời khen - chê, với tôi, đây vẫn là một cuốn sách đáng đọc. Bởi quá trình theo dõi hành trình tìm kiếm kho tàng của cậu chăn cừu cũng là lúc trái tim tôi được sưởi ấm, được vỗ về và tôn trọng.
Có lẽ, trong những “ngày đông” của sau này, tôi sẽ vẫn tìm đến “Nhà giả kim” như người ta vẫn thường về lại cố hương khi muốn tìm chút yên bình, ấm áp đã xưa cũ. Lúc ấy, không chắc người bạn này có thể đem đến cho tôi những điều sâu xa mới mẻ khác nhưng chắc chắn tôi sẽ lại nhận được những cái ôm ấm áp như tôi đã từng nhận được.
______________________________________
Bài dự thi số 74
Thí sinh dự thi: Thuỳ Takitory - Đặng Thị Thuỳ Linh
Cuộc thi viết Trú đông: ấp ủ tâm hồn trong từng trang sách
Hozzászólások