Mùa xuân – hai chữ ngắn gọn với thanh bằng chủ đạo gợi nhắc trong tôi kí ức tận đáy lòng...
“Rồi dặt dìu mùa xuân theo én về
Mùa bình thường mùa vui nay đã về...”
(Mùa xuân đầu tiên – Văn Cao)
Âm thanh nhẹ nhàng khẽ vang lên bên tai tôi từ chiếc radio cũ như báo hiệu một mùa xuân nữa lại về. Bầu trời trong xanh xuất hiện cánh én ríu rít chao liệng giữa khoảng không bao la. Xa xa, trong những cánh rừng bạt ngàn một màu xanh kia là những chồi non mới nhú ra đón ánh Mặt trời. Tôi - một nữ sinh tuổi 17 dạo bước ngắm nhìn sự đổi thay của trời đất, của cảnh sắc thiên nhiên với tâm trạng hồi hộp xen lẫn niềm vui sướng khó tả. Mỗi độ xuân về, tâm hồn tôi lại rạo rực. Như thường lệ, mỗi khi xuân đến, tôi lại lục mở chiếc radio cũ mà mẹ tôi tặng để nghe những âm thanh nhẹ nhàng từ những chương trình đầu xuân năm mới.
Mùa xuân – hai chữ ngắn gọn với thanh bằng chủ đạo gợi nhắc trong tôi kí ức tận đáy lòng. Những mảnh kí ức mờ nhạt cứ thế đua nhau ùa về như một thước phim quay chậm, như ánh hồi quang đưa tôi quay trở về một thuở ấu thơ đầm ấm, vui vẻ chào Xuân, đón Tết dưới mái nhà hạnh phúc, đầy ắp tiếng cười.
Ấy vậy mà... vậy mà giờ đây, khung cảnh ấm áp hôm nao không còn nữa. Vì một số lí do khách quan nên tôi phải xa rời quê hương - mảnh đất Tây Nguyên với hương chè tỏa ngát hương để đến với vùng đất Đông Nam Bộ sinh sống, học tập và tận hưởng ánh nắng, khí hậu đặc trưng của vùng.
Làm sao tôi có thể quên được khung cảnh đại gia đình nói cười vui vẻ, cùng tản bộ ngắm hoa mai anh đào nở dọc khắp cung đường. Làm sao tôi có thể quên chợ huyện nho nhỏ nằm phía cuối con đường đá gập ghềnh với mùi hương thoang thoảng của hoa mai, hoa anh đào,... hay những đòn bánh tét, bánh chưng bày la liệt khắp gian hàng. Nhưng có lẽ, điều đặc biệt hơn cả là gia đình tôi đã có một khoảng thời gian khá dài dành cho nhau, gạt bỏ mọi ưu phiền để tận hưởng trọn vẹn khoảnh khắc quý giá đó, cùng nhau tham gia hội xuân nhộn nhịp tưng bừng với tiếng sáo trúc trầm bổng, du dương. Cảnh hai chị em tôi nô đùa, váy áo xúng xính vui vẻ nhảy múa dưới ánh nắng ban mai nhẹ nhàng cùng sự dịu dàng của ba mẹ khẽ xoa đầu hai chị em tôi. Cảm giác ấy thật ấm áp, khung cảnh ấy thật đẹp đẽ biết nhường nào. Tôi vô cùng trân trọng chúng. Cũng chẳng biết tự bao giờ, tất cả những điều ấy được thu vào tầm mắt tôi một cách ngẫu nhiên. Để rồi ngày hôm nay khi nhìn lại, khóe mắt tôi chợt cay cay, vài giọt lệ đã lăn dài trên má tự khi nào.
...
"Ngày đi, tháng chạy, năm bay
Thời gian nước chảy chẳng quay được về”
Dòng chảy “vô thủy vô chung” của thời gian vẫn vậy, vẫn êm đều trôi như ngày nào. Chỉ tiếc rằng... tiếc rằng khoảnh khắc đẹp thì không giữ được lâu.
Bước chân tôi từ từ chậm lại, tâm trạng náo nức, phấn khởi ban đầu chợt trùng xuống. Tôi rơi vào trầm tư, hoài niệm về một thời mang tên “Kí ức mùa xuân”... Buổi sáng ban mai hôm nay vẫn đẹp, ánh nắng dịu nhẹ khẽ tiếp xúc với làn da của tôi. Nhưng tuyệt nhiên sẽ không còn bóng hình cả gia đình tay trong tay cùng đi ngắm xuân nữa. Thật đáng tiếc, đáng thương và đáng nhớ.
Bên kia lưng chừng đồi núi, dường như tôi vẫn nghe thấy tiếng sáo trầm bổng ngân xa như muốn níu kéo tôi hãy ở lại với kí ức đẹp này thêm một chút, một chút nữa; như muốn nhắc nhở tôi rằng hãy trân trọng và lưu giữ mảnh kí ức ấy trong tim. Lòng tôi chợt nhói lên, cơn gió thốc lạnh buốt như bao phủ trái tim bé nhỏ...
Bé gái nhỏ ngày nào giờ đây đã trở thành một cô nữ sinh với khát vọng và ước mơ cháy bỏng của tuổi trẻ. Thế nhưng, đâu ai biết trong tim cô đã từng có giây phút tươi đẹp như thế và cũng có những mảnh vỡ tổn thương nuối tiếc tận đáy lòng.
Mùa xuân ơi!
Thời gian ơi!
Cho tôi xin một vé về kí ức mùa xuân được chăng?
Bài dự thi số 82
Thí sinh dự thi: Nông Thị Bích Hợp
Cuộc thi sáng tạo: Ta Nói Gì Về Mùa Xuân?
Comments