Bạn có đang chật vật để tìm về “Nhà”?
Cho đến khi mặt trời lặn, sau những mệt mỏi, chật vật của một ngày dài thì điều bạn cần nhất vẫn là một nơi bình yên để trở về. Nơi đó giúp ta nhận ra được giá trị cuộc sống, giúp ta có động lực để thức dậy vào mỗi sớm.
Nhà là nơi luôn đợi ta trở về
Trong hành trình cuộc đời của mỗi người, sẽ không hiếm những khoảnh khắc bạn chật vật với những bộn bề lo toan mà dần quên đi chính bản thân mình, quên đi mình đang cần gì, muốn gì. Có thể công việc hiện tại chỉ còn là một nhiệm vụ, bạn đã dần đánh mất đi nhiệt huyết và niềm đam mê vốn có. Hay những mối quan hệ hiện tại đang ngày ngày khiến bạn kiệt quệ, mệt mỏi, tinh thần ngày càng xuống dốc…
Hãy để “Nhà” chữa lành những vết thương hở đang tệ dần, cuốn sách này sẽ khiến bạn nhìn cuộc sống với một khía cạnh khác hơn, đẹp hơn. Rồi bạn sẽ thấy những vết thương mình đang đối mặt chưa đủ để khiến mình phải gục ngã. Và “Nhà” cũng sẽ cho bạn thấy bạn mạnh mẽ hơn mình nghĩ rất nhiều.
Vì sao đây là cuốn sách bạn nên đọc ít nhất một lần trong đời?
Với những câu chuyện nhẹ nhàng, đời thường, tâm hồn bạn sẽ như được tưới mát sau những ngày dài mệt mỏi. “Nhà” với một cách nhẹ nhàng và tình cảm nhất sẽ giúp bạn xua tan đi mọi căng thẳng, mệt mỏi ngoài xã hội.
Những câu chuyện về cuộc sống, hôn nhân và những bệnh nhân của Du sẽ chạm đến trái tim bạn, từ đó phần nào thay đổi nhận thức của mỗi người. Và cũng không thể phủ nhận tính nhân văn mà “Nhà” mang đến, tình người là điều luôn được đề cao trong từng câu chuyện, đem đến những khoảnh khắc khó quên cho người đọc.
Tình người luôn được đề cao
Khi đọc cuốn sách này, bạn sẽ cảm nhận được “nhà”, vừa bình yên, vừa êm dịu. Từng tình tiết trong “Nhà” sẽ khiến bạn đi từ trầm trồ, thán phục đến vỡ òa. Và sau khi gấp cuốn sách lại ta sẽ tự nhủ với mình rằng: “Đến lúc rồi, về nhà thôi!”
Nguyễn Bảo Trung – người chữa lành những vết thương…
“Xin nguyện làm hạt sương
Đắm mình trong nắng sớm
Dẫu cuộc sống vô thường
Vẫn lấp lánh yêu thương”
Bốn câu thơ không hơn, không kém nhưng vừa đủ để nói lên lẽ sống của Nguyễn Bảo Trung. Một người sống rất đỗi an yên, chẳng phân bua điều gì, cũng chẳng sân si một ai, chỉ nhẹ nhàng gửi gắm từng thông điệp đến cuộc đời vô thường. Từng lời văn của Nguyễn Bảo Trung luôn chất chứa niềm hi vọng, mang một luồng gió mát, đặc biệt luôn chạm đến từng xúc cảm của độc giả. Và để viết được như thế, tác giả hẳn là một người trải qua rất nhiều, đã sai, đã va vấp và cũng nhiều lần rơi lệ …
Tác giả phải là người trải qua rất nhiều va vấp
Nguyễn Bảo Trung hiện là một bác sĩ đang công tác tại Sài Gòn. Những câu chuyện, cảm hứng viết sách cũng đến từ các trải nghiệm vô giá khi hành nghề của nhà văn. Là một bác sĩ, anh không chỉ chữa lành những tổn thương về thể chất mà còn giúp người bệnh lấp đầy lại những lỗ hổng tâm hồn, và điều này khiến tôi khâm phục anh hơn bao giờ hết.
Anh được nhiều độc giả chú ý qua cuốn sách Vô thường (2016), cuốn sách được tái bản ba lần chỉ trong vòng một năm, và liên tục lọt top sách bán chạy nhất. Ngoài ra, anh cũng sở hữu rất nhiều tác phẩm khác như: Sen (2016), Mây (2017), Nắng (2018).
Khía cạnh ấn tượng
Cảnh báo lộ tình tiết:
Đây là phần phân tích chi tiết về đánh giá, cảm nhận cá nhân nên không tránh khỏi việc tiết lộ nhiều nội dung. Để đảm bảo một trải nghiệm trọn vẹn với Bookiee, các bạn hãy đọc sách trước và quay lại với chúng mình nhé!
Bạn chọn sống hết mình từng giây từng phút, hay gắng gượng ngày qua ngày?
Bạn đang sống tận hưởng từng giây phút của cuộc đời mình hay đang chật vật chỉ vì tồn tại? Đôi khi ta vô thức quên đi ý nghĩa thực sự của cuộc đời mỗi người. Thay vào đó ta lại chạy theo thứ mà mình cho là “ước mơ”, “đam mê”, nhưng lại quên mất đi liệu đó là điều bản thân mong muốn hay là thỏa mãn yêu cầu của người khác…
Châu và Vi kết hôn với nhau theo ý nguyện của người lớn. Nếu hỏi rằng hai người ấy thật sự muốn không thì chắc hẳn là không. Nhưng nếu hỏi tại sao lại làm vậy thì có thể câu trả lời chắc sẽ rất đau lòng.
Giây phút phiên tòa xử ly dị kết thúc, thẩm phán nói với Châu: “Chúc mừng anh, từ lúc này anh tự do”. Chợt có một điều gì đó khiến độc giả phải trăn trở. Tự do? Đó chẳng phải là điều mà Châu và Vi đã mất từ khi kết hôn theo lời bà Hường hay sao? Mất đi quyền làm chủ cuộc đời mình, mất đi cả thanh xuân để bây giờ phải nghe hai từ “tự do” trong nuối tiếc, liệu điều đó có đáng?
Bước vào cuộc hôn nhân sắp đặt là đánh mất đi tự do của bản thân
Điều tôi trăn trở không phải việc Châu và Vi ly dị vì chẳng hợp nhau hay không là một nửa dành cho nhau. Mà chính là khoảnh khắc họ đã không được sống, không được đi theo khát vọng của mình, chỉ vậy thôi cũng đủ khiến họ từ tràn đầy sức trẻ trở nên ủ rũ, cạn kiệt sức sống.
Trong xã hội hiện tại, làm việc quần quật đến nỗi không còn thời gian nghỉ ngơi, không còn đủ thời gian để ăn một bữa cơm với gia đình chắc hẳn không phải là một điều xa lạ. Ta đôi khi cho rằng nếu muốn có cuộc sống tương lai thành công và hạnh phúc thì phải đánh đổi nhiều như thế. Và Châu cũng không ngoại lệ.
Suốt những năm tháng tuổi trẻ, anh luôn nỗ lực, cố gắng hết mình để đuổi theo những giấc mơ, và hiện tại anh đã trở thành giám đốc chi nhánh một ngân hàng với một mức lương khủng. Anh đã thành công, đó là điều anh nghĩ, cho đến khi được chẩn đoán mắc ung thư và chỉ còn sống được vài tháng. Dù chỉ là chẩn đoán, chưa có kết quả xét nghiệm chính xác, nhưng với Châu thì đó như “án tử”.
Suốt thời gian qua, Châu nghĩ rằng mình không hề sống mà chỉ đang tồn tại.
Anh không tin mình sẽ ra đi sớm thế, và đột nhiên anh chợt nhận ra mình đã sống bao giờ mà lại sợ phải lìa xa cõi đời. Những ngày tháng qua có hạnh phúc không? Có lẽ có nhưng cũng có thể không…, vì quá mải mê với những vật chất, danh vọng ngoài kia mà Châu quên cảm nhận rằng mình đang thực sự sống.
Đánh đổi thời gian, sức khỏe, những khoảnh khắc quý giá để đuổi theo những mục tiêu của mình. Để rồi khi đạt được tất cả ta lại mất đi một thứ quan trọng nhất là sức khỏe, và bây giờ sự giàu có cũng trở nên vô nghĩa. Vì bạn hiện tại có còn đủ yêu đời, hạnh phúc để tận hưởng nữa hay không? Theo đuổi đam mê, ước mơ không xấu mà lại còn rất đáng trân trọng, nhưng đừng biến nó trở thành thứ sẽ hủy hại chúng ta sau này bạn nhé!
Chưa bao giờ là quá trễ để bắt đầu lại
“Có nhiều người đã trải qua biết bao thăng trầm, đã hiểu được thế nào là mái nhà thế nào là mái ấm… Họ sẽ đi thật chậm, nương vào nhau mà bước. Họ hiểu ai cũng có lỡ lầm, không trọn vẹn,…vì thế họ biết giữ nhau bằng sự rộng lượng và bao dung.”
Cuộc hôn nhân cuối cùng đã được bắt đầu theo đúng nghĩa của nó, đây là một quyết định của riêng hai người, không một ai can thiệp hay quyết định cho họ. Châu cũng đã có chẩn đoán cuối cùng, đó chỉ là áp xe gan, không phải ung thư. Hai người họ như được tái sinh, biết quý trọng nhau hơn, thấm thía hơn về cuộc đời và tìm ra được “nhà” cho riêng mình.
Quan trọng hơn cả là hai người họ đã tìm lại được sự đồng điệu trong mỗi người, họ chịu lắng nghe, thấu hiểu và cảm thông, bỏ qua những sai lầm của nhau. Chỉ thế thôi là quá đủ rồi!
Châu và Vi lại trở về bên nhau
Hình ảnh hai người nắm tay nhau, cùng bước về chung trên một con đường đem đến một cảm giác yên bình đến lạ. Một cái kết không thể nào có hậu hơn khiến mình có niềm tin hơn vào cuộc sống, vào từng khoảnh khắc mình còn tồn tại. Cái kết chính là dấu mốc của sự trưởng thành, cho Châu và Vi, và cho cả mọi độc giả.
Bức tranh về cuộc hôn nhân của Châu và Vi không chỉ đơn thuần là mối quan hệ vợ chồng, mối quan hệ tình cảm mà còn là những bất ổn, bấp bênh trong cuộc sống. Và đôi khi ta thật sự chỉ cần đi chậm lại một chút, quan sát kĩ hơn một chút, sống bao dung hơn một chút thì bình yên là điều không còn quá xa vời… Một khi tâm an yên thì vật chất, danh vọng cũng trở nên vô thường.
Một con người bất biến giữa dòng đời vạn biến
Du – một bác sĩ vừa có tài, vừa có đức. Anh sở hữu một cuộc sống bình dị, không ồn ào, không ganh đua, nhưng luôn sống hết mình cho hiện tại và tương lai. Có thể nói anh là một trong số ít những người trẻ hiểu rõ ý nghĩa thực sự của cuộc sống.
Con người ta khi nhắc đến sinh ly tử biệt có thể sẽ hơi lo lắng và cả sợ hãi. Nhưng Du thì khác, khi nhắc về thời hạn tồn tại của mỗi người, anh có một thái độ bình tĩnh và nhẹ nhàng đến khó tin. Đơn giản chỉ vì anh hiện tại đang sống một cách đầy ý nghĩa từng giây, từng phút cuộc đời mình. Nên nếu mai đây thần c.h.ế.t đột ngột đến thăm thì cũng chẳng có gì khiến anh phải nuối tiếc.
Du đã sống để không phải hối hận về bất cứ điều gì
Theo Du, thứ dễ dàng chạm vào trái tim một ai đó chỉ có thể là những câu chuyện. Chẳng cần cầu kì, cũng chẳng cần những câu chuyện của những người vĩ đại. Chỉ là những câu chuyện bình dị nhất, gần gũi nhất, có thể đó là câu chuyện của chính anh, cũng có thể là của các bệnh nhân anh từng thăm khám. Và nhờ có những mẩu chuyện đơn giản nhưng giàu ý nghĩa này mà Châu và Vi đã tìm lại được cho mình mục đích sống thực sự.
Châu – từ một con người sống hời hợt, chỉ biết đến danh lợi và cuộc sống vật chất, giờ đây đã bắt đầu cảm nhận được sự sống, cảm nhận được thanh âm của phố xá, sắc xanh của hai hàng cây bên đường. Và Vi đã từng là một cô gái luôn mang trong mình những năng lượng tiêu cực, mất đi sự tươi trẻ đáng có của một người phụ nữ. Nhưng hiện tại, Vi không còn phức tạp hóa mọi chuyện, có cái nhìn thoải mái hơn về cuộc sống, và cô cuối cùng đã biết bù đắp cho bản thân những điều cô đáng lẽ được nhận từ lâu.
Phải chăng đó là một điều kì diệu, điều kì diệu từ những điều bình thường nhất. Du không chỉ khiến mọi người xung quanh hạnh phúc, mà còn trực tiếp làm anh hạnh phúc. Và cuối cùng, dòng nhật ký của anh khiến tôi nhận ra để về nhà thực ra không khó đến thế.
“Ngày mà chúng ta nhận ra chúng ta được quyền làm chủ cuộc đời mình, với những cảm xúc vui buồn của mình… không dựa dẫm vào ai cả, không đổ thừa ai cả… là ngày chúng ta trở về nhà.”
Sự chữa lành giản đơn
“Nhà” với giọng kể chuyện nhẹ nhàng, sâu lắng của Du sẽ dẫn dắt bạn đi tìm những góc khuất trong cõi lòng mình. Để rồi pha trộn những gam màu u tối ấy thành những tông màu tươi sáng và tích cực hơn. Đấy là sự thật, nghe có vẻ hoa mỹ nhưng khi đưa mắt đến hết những con chữ cuối cùng, bạn sẽ có một cảm nhận hoàn toàn khác về cuộc sống, về một hiện thực mà bạn đang trải qua hằng ngày.
Nếu một sớm mai thức dậy, bạn cảm thấy lòng mình nặng trĩu, quá nhiều ưu phiền thì hãy tìm đến “Nhà”. Có thể nhờ quyển sách này mà tâm hồn bạn sẽ lại được dọn dẹp, những mệt mỏi, muộn phiền tự dưng cũng sẽ tan biến và rồi ta sẽ lại thấy cuộc sống này đẹp biết bao…
“Để hiểu được không đâu an bình bằng hiên nhà mình, đôi khi chúng ta phải đi thật xa, lạc lối nhiều lần.”
Còn bạn, bạn thấy sao về cuốn sách này? Hãy chia sẻ cho Bookiee biết nhé!
Người viết: Thùy Vy
Người thiết kế: Ngọc Yến
(*) Bản quyền bài viết thuộc về BOOKIEE.ORG. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết, tên người thiết kế và Bookiee - Sách Là Niềm Vui. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
______________________________
Bookiee - Sách là niềm vui
👉 Fanpage
👉 Youtube
Comentários