Tác giả: Lục Nam Thần
Hà Nội, ngày 20 tháng 05 năm 2021.
Thân gửi nhà văn Phạm Lữ Ân,
Con thật mong người có thể đọc được những trang thư này, bởi hơn ai hết con mong người biết được “Nếu biết trăm năm là hữu hạn” có ý nghĩa với con như thế nào. Là một sự tình cờ hay như một cái duyên, con biết đến cuốn sách này trong một lần thi kì học kì năm lớp tám. Đó cũng là lúc một cô bé mười bốn tuổi bắt đầu có những suy tư về cuộc sống. Ngồi đây viết những dòng này là khi đã chuẩn bị bước sang năm thứ ba đại học - đã trải qua hai mươi năm đầu đời. “Dù bạn sống đến năm bao nhiêu tuổi đi chăng nữa thì hai mươi năm đầu tiên vẫn là khoảng thời gian dài nhất cuộc đời bạn”, người nói. Thế nên từng phút từng giây ở khoảng thời gian đó con đều trân trọng, đi qua mà không hề nuối tiếc. Sáu năm tuy không phải quá dài, xong, vẫn đủ để khiến con biết đến những dư vị, màu sắc khác của cuộc đời…
Ở cái tuổi mười tám, hai mươi ấy, cái tuổi mà thứ người ta tìm kiếm nhiều nhất có lẽ là ước mơ và giá trị bản thân, cũng như bao bạn trẻ khác, con cũng mong muốn được khẳng định chính mình. Cái suy tư về bản thân, nó trở đi trở lại trong đầu như cơm bữa : Mình là ai? Mình mong muốn điều gì? Mình sẽ trở thành con người như thế nào? Ước mơ của mình là gì ?... Đôi lúc, con tìm đến đáp án bằng những thứ tâm linh như xem tử vi, xem tướng số, xem chỉ tay hay như việc lựa chọn học ngành tâm lý cũng nhằm để phục vụ mục đích lớn nhất đó là thấu hiểu bản thân. Con mải miết tìm kiếm qua những chặng đường mà con đi, những con người mà con đã gặp, những vấp ngã con đã trải qua. Đi kèm với quá trình đó còn có một nỗi sợ vô hình mỗi khi nhìn về tương lai, trong mình ôm khát vọng lớn bao nhiêu thì lại càng cảm thấy bản thân mình nhỏ bé bấy nhiêu và sợ rằng một ngày nào đó mình sẽ trở nên khô cằn, cô quạnh vì thiếu đi những đam mê, nhiệt huyết, hoài bão của tuổi trẻ, biết đâu chỉ vài năm nữa thôi con lại chấp nhận sự êm ái giả tưởng được sắp đặt sẵn , chấp nhận sự ổn định mà tồn tại, hoặc có thể vì mưu sinh mà quên đi mong muốn sâu thẳm trong mình rồi phải thốt lên : Ta đã làm chi đời ta. Cuốn sách khiến con hiểu cốt lõi của việc này chỉ đơn giản là mong muốn đạt được hạnh phúc từ tận đáy lòng mình, hạnh phúc vì được sống trong chính bức tranh mà mình vẽ nên, vì được là chính bản chất của mình và vì không phải trăn trở hối tiếc về sau. Con biết mình cần phải đi tìm ước mơ của riêng mình.
Không ít lần con tìm đến “Nếu biết trăm năm là hữu hạn” để được hiểu, được nghe, được bầu bạn, tưởng như từng vấn đề, từng suy tư của con về cuộc sống đều có thể tìm được lời giải đáp ở đây. Để mà ví von thì cuốn sách giống như một nốt trầm trong bản nhạc sôi động, một vài phút nghỉ ngơi trong chuyến phiêu lưu dài, một khoảng lặng yên bình giữa cuộc sống bộn bề tấp nập,… Cũng là một cái may mắn khi con biết đến cuốn sách này ở độ tuổi định hình tính cách và con người, như tìm được một người tri kỷ có thể thấu hiểu tâm tư, để níu ta lại không bị cuốn trôi theo vòng xoáy cuộc đời và nhìn đời bằng con mắt lạc quan hơn, dũng cảm hơn. Mong sao các bạn cũng được may mắn như con, cũng có thể tìm ra cuốn sách - người bạn cho riêng mình, thuộc về mình.
Yêu nhiều hơn tám trăm từ được viết,
Lục Nam Thần (Thanh Nhàn)
Bạn có thấy đồng cảm với bức thư này không? Hãy chia sẻ cho Bookiee biết nhé!
(*) Bản quyền bài viết thuộc về BOOKIEE.ORG. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết, tên người thiết kế và Bookiee - Sách Là Niềm Vui. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
______________________________
Bookiee - Sách là niềm vui
👉 Fanpage
👉 Youtube
Comments