Tác giả: Lê Thùy Linh
Hải Dương, ngày 18 tháng 5 năm 2021
Gửi tới tất cả các cậu, những cây viết đầy tâm huyết, tác giả của cuốn sách mang tên “Chông chênh quãng tư cuộc đời”,
Ngày hôm nay ngập tràn nắng và gió, hơi thở của bầu trời quyện hòa cùng tiếng nhịp đập con tim, là một ngày tuyệt vời để mở lại một cuốn sách cũ, nghiền ngẫm lại xúc cảm thổn thức của lần đầu lật từng trang giấy thơm nguyên mùi mới ngày nào. Và như một thói quen dành riêng cho những ngày bình yên thế này, tớ chọn “Chông chênh quãng tư cuộc đời”, đọc lại những mẩu chuyện đậm hương vị tuổi hai mươi được gói gọn trong một cuốn hồi ký xanh lá một màu hy vọng, cuốn sách với tựa đề đượm màu giông bão tuổi mới lớn. Tớ lại tìm đến các cậu, như những người bạn dù chưa từng gặp mặt nhưng đã từng cứu rỗi một lý trí đang lạc đường là tớ.
Tớ của năm 18 tuổi, đã từng vỗ ngực nói không tin vào sự giúp đỡ của sách self-help. Tủ sách của tớ đầy ắp sách ôn thi dày cộp cùng những cuốn nguyên lý kinh tế khô khan, là chiếc ngăn kéo chứa rất nhiều “thực phẩm chức năng” kích thích tăng trưởng mà không có lấy một liều thuốc an tĩnh tâm hồn. Thành tích học tập dù không quá xuất sắc nhưng vẫn luôn nằm trong top dẫn đầu khối, tớ luôn là đứa con ngoan ngoãn trong mắt của ba mẹ và thầy cô. Và đương nhiên tớ cũng ngây thơ tin rằng bản thân quá vững vàng để tự bảo vệ chiếc “tượng đài” hoàn hảo đó của mình rồi.
Tớ của năm 19 tuổi, rời chiếc tổ an toàn để cất chuyến bay đầu tiên. Tớ áp lực với môi trường đại học quá mức xa lạ, với những tượng đài còn cao hơn, kiên cố hơn mình rất nhiều. Tớ bắt đầu nhìn thấy những chấm sẹo xấu xí mọc đầy trên cơ thể vốn không tì vết của mình, nhiều đêm dằn vặt trong sợ hãi bị ai đó vạch trần sự xấu xí đó. Và vì muốn cố chấp với cái tôi “xuất chúng” của mình trong quá khứ, tớ cấm đoán mình không được làm quen với bất kỳ ai khác, không được để ai bước vào khu rừng bí mật của mình. Cũng là năm 19 tuổi ấy, tớ tổn thương, chẳng phải vì ai khác mà là chính tớ đang tự giày vò bản thân mình.
Tớ của năm 20 tuổi, may mắn gặp được các cậu trong một chuyến dạo qua phố sách, giống như chú ếch ngạo mạn nắm được chiếc dây thừng kéo nó khỏi giếng sâu tù túng. Tớ nhớ mãi một trích dẫn trong những trang viết của các cậu: “Khi còn là trẻ con, ta cứ nghĩ lớn lên ta sẽ không tổn thương nữa. Nhưng trưởng thành là chấp nhận tổn thương, còn sống là còn tổn thương” (Madeleine L’Engle). À, thì ra ngoài kia vẫn còn rất nhiều “tớ” khác, cũng chênh vênh ngấp ngoái dưới cái bóng của những người tài giỏi, nhưng “tớ” ấy lại chọn nỗ lực vùng vẫy không buồn khuất phục. À, thì ra ai cũng có những vết sẹo riêng, cũng từng chịu thương tổn, chỉ có điều ai sẽ khóc lóc mong chờ có người xoa dịu, ai sẽ đứng dậy băng bó vết thương của mình. Vết sẹo có thể phá vỡ một khuôn mẫu lý tưởng, cũng có thể tạo nên một dấu ấn khác biệt không trộn lẫn. Vết thương sẽ đau nếu ta cứ đứng nhìn nó mãi, thay vì tự mình cắn răng mà khâu nó lại.
Mỗi câu chuyện của các cậu là một tâm tình nhỏ nằm im trong lòng tớ, mỗi nụ cười, giọt nước mắt thấm trên trang giấy như một chiếc xoa đầu an ủi nhẹ nhàng, lại như hồi chuông inh ỏi đánh thức tớ trước phải trái dòng đời. Các cậu đến và vỗ vào vai tớ nói, “Cậu ơi, chúng mình 20 rồi đó, đã đến lúc tập làm người lớn rồi”. Dù tớ không nhớ hết tên các cậu, không biết hết mặt các cậu, cũng sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc chúng mình gặp nhau qua từng trang viết, đã hứa với nhau những ước vọng chớm nở của tuổi 20. Mong rằng sẽ thêm thật nhiều các bạn trẻ khác giống như tớ, vào một ngày đẹp trời trong xanh nhất, sẽ gặp được những dải sóng âm cùng tần số với để thấy bản thân như được đồng cảm, được sẻ chia.
Dành tặng lời cảm ơn chân thành đến những người bạn tuyệt vời của tớ,
Lê Thùy Linh.
Bạn có thấy đồng cảm với bức thư này không? Hãy chia sẻ cho Bookiee biết nhé!
(*) Bản quyền bài viết thuộc về BOOKIEE.ORG. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết, tên người thiết kế và Bookiee - Sách Là Niềm Vui. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
______________________________
Bookiee - Sách là niềm vui
👉 Fanpage
👉 Youtube
Comments