Thí sinh: Võ Tường Vi
Thân gửi: Tác giả quyển sách “Shuffle hiểu lòng tôi”,
“Hồi nhỏ, mình sợ buồn. Lớn hơn một chút, mình nghiện buồn.” Câu nói của chị Hikaru cứ ám ảnh trong tâm trí em. Em ngẫu nhiên chọn “Shuffle hiểu lòng tôi” trong số hàng nghìn quyển sách ngoài kia. Thời điểm rất buồn và mệt mỏi, em lại lôi ra đọc. Đọc nhiều lần, cứ không vui là đọc, và nghiện luôn cả chế độ giở một trang ngẫu nhiên.
Lần đầu, em cảm thấy những mẩu truyện ngắn ấy rất dễ thương. Buồn, nhưng rất dễ thương. Nó đọng lại trong em sự nhẹ nhõm. Xen lẫn các câu chuyện là mấy bức vẽ, đơn giản, mà sâu lắng. Ấn tượng ban đầu cùng hai tác giả Hikaru và Thụy là vậy đó ạ.
Lần hai, em nhận ra bản thân ở trong đó. Có một mẩu chuyện mà điều nữ chính nhắn nhủ, hệt như nói lại cho em.“Tôi nhận ra thế giới là một cái bể nước. Và nếu không thuộc về cái bể nước đó, chúng tôi đều có quyền đập vỡ nó, bỏ lại tất cả, rồi bơi đi.” Có vô số khó khăn, cảm xúc tiêu cực phải trải qua, không đủ dũng cảm bước đi, cũng không đủ mạnh mẽ ở lại. Bối rối, bất lực, đau đớn. Thế nhưng, rồi cũng sẽ vượt qua, khởi đầu lại mọi thứ. Vậy nên, hãy mở rộng bàn tay, chúng ta cùng nhau bước tiếp nhé.
Một lần nữa em lại sụp đổ. Lần thứ ba đọc sách, em khóc. Khóc rất nhiều. Khóc vì nhận ra ý nghĩa của nó. Hóa ra, con người tưởng chừng như rất kiên cường, lại khóc vì những điều vô cùng nhỏ bé. Cảm xúc bị giấu đi, đè nén trong lòng, không muốn thổ lộ cho ai. Vậy mà, một cơn mưa giội xuống, một bữa ăn không vừa miệng, hay một vài ba câu nói trong sách thôi, mọi thứ như vỡ òa.
Cái cơn buồn đó, đã gặm nhấm em một thời gian dài. Em nhận ra, chẳng thể nào sống trong bóng tối mãi được. Có lẽ đã đến lúc để bỏ đi muộn phiền. Em cắt ngắn tóc, chăm chút bản thân thật xinh xắn, sẵn sàng đương đầu với những chuyện tiếp theo. Lần thứ tư đọc sách, em thấm thía hơn điều mà tác giả nhắn nhủ. “Rằng dù có là vực Mariana bạn vẫn sẽ leo lên được. Rằng dù có là rừng thẳm cũng không thể giữ được bước chân bạn mãi.” Cảm giác như đang gieo hạt táo của An Chi vậy. Liên tục gieo những hạt táo xuống lòng đất, rồi đợi chờ. Hết lần này đến lần khác. Hết hạt táo này đến hạt táo khác. Vô vọng, nhưng vẫn gieo. Mệt mỏi, khó khăn, nhưng vẫn tiếp tục. Chúng ta, rồi cũng sẽ đứng lên mà.
Sau này, em nhận ra, bản tính con người, bên ngoài cứng rắn, bên trong mềm yếu và không chịu nổi cô đơn. Một ngày vui, thật dễ để nhớ, nhưng một ngày buồn, thì thật khó để quên. Đôi lúc, chỉ muốn có cỗ máy thời gian, bấm nút để thời gian quay đi, trở về khoảng kí ức đã từng có, dù kỉ niệm ấy có vui hay buồn, cũng muốn một lần được sống lại. Lần thứ năm đọc, em đã có thể tha thứ, an ủi chính mình trước niềm đau ấy. Nước mắt tràn ra. Nhưng đã có thể mỉm cười. Mở rộng tâm trí, đón nhận lấy mọi thứ. “Rồi cũng như mưa sẽ hết, nước mắt sẽ khô, tôi chẳng còn cảm thấy kẹt trong vực sâu rừng thẳm nữa.” Cảm giác như được giải thoát vậy. Tự nhủ rằng mình sẽ bước tiếp, ra khỏi mớ hỗn mang trong lòng.
Có lẽ em sẽ đọc đi đọc lại quyển sách này đến n lần. Mỗi lần đọc, là một xúc cảm khác nhau. Nhưng“Shuffle hiểu lòng tôi” đã trở thành một chỗ dựa tinh thần. Chẳng có lời khuyên, cũng chẳng có triết lý sâu sắc, nó mang đến niềm tin vào niềm hạnh phúc phía sau. Một cái ôm run rẩy, một cái nắm tay dịu dàng, chúng ta khóc cùng nhau. Để không cảm thấy cô độc, để biết rằng sẽ luôn có người ở bên cạnh động viên, chia sẻ. Hết buồn, hết khóc, sẽ tìm ra giải pháp thôi mà. Em cảm ơn hai tác giả Hikaru và Thụy, vì đã viết nên quyển sách đồng hành cùng em, vượt qua những bão giông cuộc đời !
Fan nhiệt thành của “Shuffle hiểu lòng tôi”,
Võ Tường Vi.
Bạn có thấy đồng cảm với bức thư này không? Hãy chia sẻ cho Bookiee biết nhé!
(*) Bản quyền bài viết thuộc về BOOKIEE.ORG. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết, tên người thiết kế và Bookiee - Sách Là Niềm Vui. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
______________________________
Bookiee - Sách là niềm vui
👉 Fanpage
👉 Youtube
Comments