Đà Nẵng, ngày 14 tháng 05 năm 2021
Chị Aya thân mến,
Không biết khi về với Thế giới bên kia rồi, nước mắt của chị có hay tràn mi nữa không? Cuộc sống ở đó có tốt không ạ? Và hơn hết là... chị có được tự do bay nhảy trên đôi chân của mình không?
Em xin lỗi vì đã là một cô bé vốn vẻ xa lạ nhưng lại tò mò quá nhiều điều như này với chị. Bởi hiện giờ, lòng em đang rất nôn nao và háo hức khi có cơ hội được tâm tình với chị Aya thông qua cuộc thi "Tác giả ơi, tôi có điều muốn nói" của Bookiee lần này. Vì vậy, giữa một buổi trưa hè đầy vấn vương tại Đà Nẵng thân thương, em ngồi lại viết lá thư này đến người hùng của lòng em – chị Kito Aya.
Chị biết không, hiện nay Thế giới đang phải đối mặt với dịch bệnh viêm phổi hô hấp cấp mang tên “Covid-19”. Tính đến nay thì đây là lần thứ tư chúng “ghé thăm” nước em và bất kể nơi đâu chúng đi qua cũng đều để lại hậu quả vô cùng nặng nề. Thế nhưng, em nghĩ rằng tất cả những chuyện này cũng không hẳn là điềm xấu. Thay vào đó, nó giống như một hồi chuông cảnh tỉnh, với những tiếng “boong boong” làm thức tỉnh con người chúng ta về sự vô thường của cuộc sống. Bởi có khi nào, chúng ta đã và đang vô tình lãng quên để rồi quá vội vã với niềm hạnh phúc thực tại hay không?
Ngẫm lại, lí do lớn nhất mà em chọn thi vào ngành tiếng Nhật chính là nhờ sự truyền cảm hứng từ cuốn nhật ký “Một lít nước mắt” của chị Aya. Còn nhớ hồi đó, khi em xem bản truyền hình chuyển thể trên HTV3, chiếc gối của em đã ướt nhẹp tự bao giờ. Hình ảnh một gái nhỏ giữa lòng nước Nhật từng bước nỗ lực vượt qua căn bệnh hiểm nghèo mang tên “Thoái hóa tiểu não”, ấy vậy mà cuộc đời vẫn trớ trêu đến giam chị lại nơi phòng bệnh mãi mãi. Và khi cuốn nhật ký phi thường này được xuất bản thành sách, nó đã làm rúng động và thay đổi thái độ sống của biết bao người. Trong đó, có cả em.
Một lần nữa, em càng nghẹn hơn về sự hữu hạn của cuộc sống, rằng có ai ngờ đâu một cô gái đang khỏe trẻ như chị Aya bỗng dưng lại nghe tin bản thân mắc một căn bệnh hiếm hoi đến vậy? Hay cũng có ai ngờ đâu một ngày kia, cả Thế giới đều phải gánh lấy đại dịch không mời mà đến này cơ chứ? Không ai biết cả. Bởi cuộc đời vốn vô thường, đâu ai rọi được ngày mai sẽ ra sao.
May thay, con người chúng ta lại được sở hữu một quyền hạn tối cao “bất khả xâm phạm”. Đó chính là sự lựa chọn để chọn lựa thái độ sống cho cuộc đời này. Cho dù điều đó có nan giải đến nhường nào, ta vẫn có thể mỉm cười và ngẩng cao đầu đón nhận chúng. Bởi lẽ, việc chấp nhận mọi thứ đến với ta thực ra mới khó. Vô cùng. Hầu hết trong mọi trường hợp, chúng ta sẽ có xu hướng né tránh bằng việc than vãn thành những bản “ca trù” không hồi kết của bản thân. Thậm chí, cũng có nhiều người xử lý theo cách trông có vẻ tích cực hơn bằng việc tự động viên bản thân rằng mọi chuyện vẫn ổn. Thế nhưng tất thảy, việc chúng ta có dám chấp nhận rồi tiến về phía trước hay không mới là quyết định dũng cảm nhất.
Vì vậy, “Hãy sống, mình muốn hít thở thật sâu dưới bầu trời xanh”, câu nói của chị Aya vẫn ám ảnh em về sự giản đơn nhưng không hề đơn giản của việc phải cảm nhận và phải thật trân trọng từng khắc của hiện tại. Ngay tại đây, vào lúc này. Và em thật hạnh phúc vì đã không để bản thân sà vào vũng lầy của sự chán nản và bất lực vào mỗi đợt dịch. Thay vào đó, em tận dụng thời gian vàng có một không hai này để về ôm ba mẹ nhiều hơn. Những việc như bắt đầu một kênh Youtube, viết nhật ký, giảm cân,… cũng góp phần vắt kiệt đám mây trì hoãn bấy lâu trong em một cách ngoạn mục.
Em đang thực sự sống, chị Aya nhỉ?
Mến thương,
Diệu Linh
Bạn có thấy đồng cảm với bức thư này không? Hãy chia sẻ cho Bookiee biết nhé!
(*) Bản quyền bài viết thuộc về BOOKIEE.ORG. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết, tên người thiết kế và Bookiee - Sách Là Niềm Vui. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
______________________________
Bookiee - Sách là niềm vui
👉 Fanpage
👉 Youtube
Comments