Thí sinh: Rim.
Gửi Fuyu, người chị mà em luôn biết ơn và trân trọng nhất.
Có quá nhiều người ảnh hưởng và truyền cảm hứng cho em trên con đường viết lách, vậy nên đồng nghĩa khi tham gia cuộc thi này, em có quá nhiều lựa chọn để viết. Thế nhưng nếu được chọn lại, em vẫn sẽ chọn chị để gửi bức thư này đi.
Em đang cầm trên tay cuốn “Như mùa đông rơi xuống” của chị, những kí ức ngọt ngào vài năm về trước như vẫn thoang thoảng đâu đây. Em nhớ những ngày đông, ngồi trên chiếc ghế đẩu thấp thấp ở trước cửa bếp, say sưa đọc truyện của chị dưới ánh nắng dịu dàng mỗi buổi chiều. Em nhớ những khi tâm trí mình thẫn thờ, và em lại tìm tới cuốn sách ấy. Em tự hỏi rằng: “Liệu Điền có thích nàng tiểu thư kia một chút nào không nhỉ? Và liệu cậu ấy có quay trở lại vào năm sau, để thi đại học thêm một lần nữa?”. Hay là: “Bóng ma tên Quang đó rốt cuộc đã đi tới nơi phương trời nào? Cậu ấy có còn cô đơn như lúc ở công viên không, lúc mà cậu ấy chỉ có một mình trên chiếc cầu tuột màu đỏ?”
Em đọc truyện của chị từ khi còn học Tiểu học, cho đến hiện tại, em đã học xong lớp Mười Một, và chuẩn bị trở thành một cô học sinh cuối cấp. Đó chắc hẳn là một khoảng thời gian đủ dài, ít nhất đối với em là như vậy. Thế nên có lẽ chị hiểu được em đã vui sướng như thế nào khi lần đầu cầm trên tay tuyển tập truyện ngắn của chị. Và em tự tin với chị rằng, em đã mua qua rất nhiều tuyển tập truyện ngắn, thế nhưng “Như mùa đông rơi xuống” vẫn là cuốn sách em tâm đắc nhất, hạnh phúc nhất khi được sở hữu nó.
“Như mùa đông rơi xuống” - Một ly ca cao nóng vừa thơm vừa ngọt, sưởi ấm cả một mùa đông. Hơn tất cả, nó chính là những rung cảm đầu tiên khiến em muốn viết lách. Lần đầu tiên, em cảm nhận được việc viết truyện kì diệu đến thế. Từng câu chuyện, từng nhân vật trong cuốn sách ấy của chị, đã thôi thúc em cầm bút lên để sáng tác. Việc xây dựng nhân vật và cốt truyện là một cái gì đó thật “ngầu”. Em nghĩ sẽ thật tuyệt khi chúng ta được “sống” trong nhiều con người khác nhau, và hành xử theo những cách khác nhau.
Trong nhiều năm, em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thoát ra khỏi mối quan hệ “Tác giả - Độc giả” để được làm việc với chị như hiện tại. Bây giờ em đang đọc lại từng mail mà chị gửi cho em khi chúng ta bàn bạc công việc, và thầm cảm ơn chị thêm nhiều lần. Chị thay đổi một bước ngoặt lớn trong những năm tháng em trưởng thành. Chị tận tâm giúp đỡ em – Một con bé có quá nhiều thiếu sót.
Chúng ta gặp nhau ở giao lộ đường phố, trong khi em còn đang chênh vênh không biết nên chọn đi hướng nào. Chị đã tới, và trao cho em cơ hội để lựa chọn giữa việc viết nhất thời hay viết sách chuyên nghiệp.
Có lẽ dạo gần đây nhiều chuyện xảy đến, khiến em tự ti vào chính quyết định của mình. Em tự đặt ra câu hỏi rằng em có nên tiếp tục theo đuổi việc viết hay không? Nhưng chị thấy rồi đó, em vẫn ở đây, viết cho chị bức thư này, em tin vào lựa chọn của mình. Bởi vì chị đã từng viết dòng này trong truyện ngắn “Thềm nhà có bồ công anh”:
“Bồ công anh có lẽ là loài hoa can đảm nhất. Vì chỉ cần gió đến, nó sẽ nương mình bay theo, không ngần ngại bất cứ điều gì. Có lẽ nó biết, dù bay xa đến đâu, nó cũng sẽ tìm thấy cho mình một mảnh đất lành để tiếp tục xanh tươi một mùa hoa mới.”
Em cũng muốn trở thành một bông hoa bồ công anh. Để sau này nhìn lại, vào mùa hạ năm ấy, em đã nương theo gió mà bay đi, không để tâm tới bất cứ điều gì mà chỉ chọn thứ mình yêu thích. Nó sẽ giữ cho em một niềm tin đúng như những gì em từng viết: “Tuổi trẻ nhiệt huyết - thanh xuân nhất định sẽ không phụ lòng người.”
Độc giả của chị!
Hãy cho Bookiee biết cảm nhận của bạn về bức thư hay về cuốn sách này nhé.
(*) Bản quyền bài viết thuộc về BOOKIEE.ORG. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết, tên người thiết kế và Bookiee - Sách Là Niềm Vui. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
______________________________
Bookiee - Sách là niềm vui
👉 Fanpage
👉 Youtube
Comments