Thí sinh: Hồng Xíu
43/735, Khu phố Tân Liên, Thị Trấn Tân Phú,
Huyện Đồng Phú, Tỉnh Bình Phước.
Bình Phước, ngày 19 tháng 5 năm 2021.
Kính gửi: Bác Nguyễn Ngọc Thuần – người cha của “Hoàng tử bé” Việt Nam- “Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ”.
Con bắt đầu được sở hữu cuốn sách “vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ” của bác qua một người cô giáo dạy Văn mà còn xem trọng vào một dịp rất tình cờ thôi. Đó là món quà mà con thấy thực sự ý nghĩa mà con nhận được trong dịp sinh nhật năm 16 tuổi vừa qua.
Khi cầm cuốn sách, con đã nghĩ: “Ủa, vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ là sao?”. Rồi con nghĩ rất nhiều về nó, nào là nhắm mắt lại để tịnh tâm, tìm hiểu rõ về bản thân mình hơn, nào là mở lòng mình ra với thế giới, với xã hội ngoài kia. Thế là để hết thắc mắc con đã bắt đầu ngồi vào bàn và khám phá nó. Đọc những câu chuyện đầu tiên, con mới thốt lên “Ô, thì ra là thế!”, từ lúc đó con mới biết những điều kể ra vô cùng bình dị nhưng lại rất thú vị, cuốn hút một đứa trẻ mới lớn như con, những thứ mà từ trước tới giờ con chưa từng thắc mắc.
Cứ như thế, những suy nghĩ trong cái đầu mười tuổi của “ông cụ non” đã soi sáng, làm con chiêm nghiệm, nghĩ về những người xung quanh mình hơn. Con thấy rất trân trọng những gì mà tác giả đã mang đến trong tác phẩm không chỉ cho thiếu nhi mà còn cả những người đã lớn tuổi cũng phải ngẫm về tuổi thơ của mình, dành thời gian để trí tưởng tượng được nở hoa. Và rồi con đã đắm chìm vào cuốn sách ấy trong 2 ngày, con không phải người hay đọc sách hay thích đọc sách tại con bị chứng “sợ chữ” mà không hiểu sao cuốn sách này lại làm con như bạn Chi – lớp trưởng lớp con- lại ôm cuốn sách trong tay để đọc, ngẫm về nó, mà chắc do có cô Hồng xinh đẹp trong tác phẩm tại con cũng tên Hồng.
Đọc những chương đầu thì tâm trạng khá thoải mái nhưng đến những chương như cô Hồng bị sảy thai, mất đi đứa con đầu lòng thì con lại không kìm được nước mắt. Không hiểu sao khi nghe đến vấn đề nạo phá thai, sảy thai hay chỉ cần liên quan đến những đau đớn của trẻ con là bỗng nhiên con bị “khớp”, nước mắt cứ chảy ra. Hay là chương thằng Tí bị rắn cắn và mất ngay trong vườn nhà cậu bé, bác đã vẽ nên những dòng chữ đau thương khiến người đọc không khỏi xúc động. Bác đã làm nên một nhân vật mà trong đó có đầy đủ các cung bậc cảm xúc của một cậu bé mười tuổi.
Cảm ơn bác đã mang đến cho văn học Việt Nam nói chung và một “bà cụ non” là con nói riêng một tác phẩm phải nói là rất quý báu. Một bức tranh đồng quê bình dị với những con người dân quê, chất phác với những triết lý sống nhân sinh, ý nghĩa sâu sắc để con có thể “vừa mở nhắm mắt, vừa mở cửa sổ”, không phải là vừa mới ngủ dậy mắt chưa mở rồi mở cửa sổ ra mà là con đã học được cách mở cánh cửa của chính mình, nhìn cuộc sống bằng tất cả các giác quan để rồi cảm nhận, thấu hiểu và yêu thương nhiều hơn, để quan tâm và để nhớ.
Nhiều lúc con tự hỏi: “Mình học văn để làm gì? Rồi tại sao những nhà văn, nhà thơ họ lại đi viết văn để giờ mình phải học nó?” Nhưng rồi con nhận ra một điều rất hay qua câu nói của bác Thuần khi bác được hỏi “Anh quan niệm thế nào về chuyện viết văn?” thì câu trả lời của bác khiến con đọng lại nhiều suy nghĩ: “Tôi nghĩ văn chương thì phải đẹp và nhân văn. Yếu tố con người là quan trọng…Tôi là dân mĩ thuật, nếu không đẹp thì thà rằng không viết.” *
Xin chân thành cảm ơn bác đã dành thời gian đọc bức thư của con.
Trân Trọng,
Huỳnh Trịnh Kim Hồng
Một bức thư tràn đầy các cung bậc cảm xúc, hãy cho Bookie biết cảm nghĩ của bạn nhé!
(*) Bản quyền bài viết thuộc về BOOKIEE.ORG. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết, tên người thiết kế và Bookiee - Sách Là Niềm Vui. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
______________________________
Bookiee - Sách là niềm vui
👉 Fanpage
👉 Youtube
Comments