Thí sinh: Trịnh Thanh
Gửi chị Đinh Hằng,
Em là một trong hàng ngàn người dõi theo chị trên Facebook bởi ngưỡng mộ phong cách sống và con người chị. Mới đây thôi, em vừa kết thúc trang cuối cuốn Quá trẻ để chết: Hành trình nước Mỹ của chị. Một cuốn sách chị đã xuất bản cách đây gần chục năm nhưng giờ em mới biết và tìm đọc.
Nhưng cách biệt thời gian không làm cho cuốn sách trở nên tẻ nhạt hay cổ hủ với em. Những điều chị suy nghĩ, những điều chị nhận ra và cả những gì chị trải nghiệm thôi thúc trái tim đang run rẩy của em trở nên mạnh mẽ. Em, ngay tại thời điểm đọc những dòng tự truyện của cô gái 25 tuổi bị bỏ rơi trước ngưỡng cửa hôn nhân, mà rưng rức trong lòng.
Em cô đơn chị ạ!
Sự cô đơn của em dường như rất giống với Cậu của chị. Hai mươi ba tuổi, em chưa yêu và cũng chưa được ai yêu, một tình yêu chân thành và lãng mạn. Chị có mối tình hơn 5 năm để rồi có những trải nghiệm tại nhiều vùng đất xa lạ với người mình yêu. Em ngưỡng mộ điều ấy. Cách chị yêu anh và cách anh lịch thiệp khi hai người không còn chung con đường lại khiến em mơ tưởng về tình yêu của mình sau này. Liệu em có được yêu như vậy không?
Chị đã gặp lại anh chàng Pháp dịu dàng và mít ướt ấy chưa? Cái hẹn 10 năm chị còn nhớ không?
Trầm cảm sau chia tay đã khiến chị nhiều lần muốn dừng lại cuộc sống. Chị đã từng nghĩ sẽ nhảy xuống đường ray, đã chịu đau đớn về thể xác để xăm mình, đã hút cỏ để xóa tan hình bóng anh… Nhưng những điều ấy chẳng khiến chị quên đi việc mình bị bỏ rơi và hành trình đi qua 20 bang của nước Mỹ mà hai người đã lên kế hoạch nay chỉ có mình chị.
Em rất bất ngờ. Chị của hiện tại thực sự tự do, phóng khoáng và mạnh mẽ. Em không nghĩ rằng có một chị của quá khứ với nhiều nỗi đau và phải đấu tranh giữ mình với căn bệnh trầm cảm. Em chưa yêu. Nhưng em hiểu một khi đã trao hết trái tim cho một ai đó thì khi họ buông tay, trái tim chỉ còn lại ý nghĩa sinh học.
“Một ngày nghĩ lại, tình yêu hay những điều vui sướng nhất cuộc đời vẫn thường đến theo cách như vậy. Khi bạn ngưng tìm kiếm, chúng tự khắc sẽ đến, vẻ như tình cờ mà cũng thực như là đã chờ đợi bạn từ lâu lắm rồi. Có lẽ chúng đã luôn ở đấy, bên góc quanh của một đoạn đường dài. Chỉ vì bạn cứ ngoái đầu nhìn lại trong tiếc nuối những đoạn đường chưa kịp đi cho hết, nên mới chẳng nhận ra điều rất tốt đẹp gì đang chờ mình ở trước mặt” (trích Quá trẻ để chết: Hành trình nước Mỹ, T176)
Chị nhận ra điều ấy khi gặp Cậu. Chàng trai Pháp mảnh khảnh, dịu dàng, nấu ăn ngon đã chữa lành vết thương nơi trái tim rỉ máu. Cảm xúc của hai người đến với nhau tự nhiên và chân thật nhất. Ai cũng có một thế giới riêng nhưng chính sự tôn trọng thế giới của nhau lại giúp hai trái tim thổn thức. Hai người trao nhau yêu thương nơi thành phố San Fransico - Paris của nước Mỹ. Nhưng điều ấy chỉ gói trọn tại thành phố vịnh ấy. Hai người chia tay với lời hẹn ước 10 năm nếu còn độc thân, còn tình cảm sẽ chính thức đến bên nhau.
Chị đã vẽ cho em bức tranh của nước Mỹ có hào nhoáng, có lãng mạn cũng có cả hiểm nguy. Chị vẽ cả cho em bức tranh nhiều màu của tình yêu và tình người. Hành trình nước Mỹ của chị để nhận ra rằng yêu và trân trọng chính bản thân mình là điều quan trọng nhất. Không ai có thể làm tổn chính mình ngoài chính mình cả. Và những phút giây đang sống với hoài bão, ước mơ chính là khoảnh khắc tuyệt vời nhất.
Cảm ơn chị vì cuốn sách!
Cảm ơn chị vì đã dừng bước trước vạch đỏ sân ga để có một Đinh Hằng trong em hôm nay!
Yêu chị
Trịnh Thanh
Bạn có thấy đồng cảm với bức thư này không? Hãy chia sẻ cho Bookiee biết nhé!
(*) Bản quyền bài viết thuộc về BOOKIEE.ORG. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết, tên người thiết kế và Bookiee - Sách Là Niềm Vui. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
______________________________
Bookiee - Sách là niềm vui
👉 Fanpage
👉 Youtube
Commentaires