top of page
Ảnh của tác giảBookiee - Sách là niềm vui

Bức Thư Gửi Cô Eleanor H. Potter

Đã cập nhật: 10 thg 10, 2020

Cô đã đem đến một người bạn thân cho đứa trẻ hay hờn dỗi và tổn thương.



Kính gửi cô E.H.Potter,


Cháu vừa xem bộ phim “Midnight in Paris”. Nhân vật Gil đã bước lên chiếc xe Peugeot cổ để trở về quá khứ gặp những nhà văn anh mến mộ. Chẳng có chiếc xe Peugeot nào đến đón cháu nhưng cháu sẽ dùng bức thư này kết nối với quá khứ và gửi đến cô một lời cảm ơn chân thành nhất vì cuốn sách “Pollyanna – Mặt trời bé con”. Cháu luôn tin vào sức mạnh kỳ diệu của ngôn từ có thể vượt ngoài không gian và thời gian giống như cách cuốn sách hơn 100 năm trước tạo ra mặt trời trong tim cháu.


15 tuổi, Pollyanna là niềm vui qua những trang sách.


Cuốn sách nói chung và Pollyanna nói riêng đã đem đến ánh nắng vui tươi ngày hạ cho cuộc sống tẻ nhạt của cháu. Giữa đống rắc rối của đề toán, lộn xộn của đề văn thi chuyển cấp, cuốn sách nằm an yên trên đó đã là sự động viên nhiệt thành. Khi đó không còn cô đơn nữa vì sau một ngày mệt nhoài, cháu được lắng nghe những câu chuyện thú vị của Pollyanna, được sống trong một thế giới tự do với những quả đồi bát ngát, những dòng sông lấp lánh và những chiếc xe ngựa kéo.


Cuốn sách giống như cánh cửa của Doraemon, đưa cháu đến Beldingsville để trải nghiệm một cuộc sống khác, thay vì hiện tại quẩn quanh chỉ đến trường và làm bài tập.


16 tuổi, Pollyanna là người bạn sẻ chia những lạ lẫm.


Đó là thời điểm cháu chuyển đến ngôi trường mới và sống xa nhà. Cuốn sách khiến cháu cảm thấy yên tâm hơn, có lẽ vì đồng cảnh ngộ. Pollyanna năm 10 tuổi cũng phải “đơn thương độc mã” tới một nơi xa sống với dì Polly. Nhưng cô bé lại thích nghi rất nhanh nên chẳng việc gì một đứa 16 tuổi là cháu lại phải lo sợ, đúng không cô?


Cháu học được “trò vui mừng” của cô bé, học được cách ngắm bầu trời qua khung cửa sổ như một bức tranh của Tạo hóa và học cách đem niềm vui đến cho mọi người. Pollyanna khi ấy là lẽ sống mà cháu theo đuổi, là sự trân quý cháu dành trong những dòng văn từng viết.


17 tuổi, Pollyanna trở thành ánh sáng phía cuối đường hầm.


Có thể nói thời gian này là một mớ hỗn loạn của cảm xúc, khi nỗi buồn của kẻ trưởng thành xâm chiếm vùng đất trẻ thơ, khi cuộc sống của người lớn ập đến như sóng xô bờ. Từng đợt, từng đợt. Triền miên không dứt. Cháu bước tới bờ vực chông chênh của con đường tương lai. Khi xưa chiếc hộp Pandora mở ra khiến bóng tối, buồn đau, chiến tranh bước vào cuộc sống của loài người. Nhưng may mắn thay vẫn còn một hạt giống Hy vọng được giữ lại.


Thật nhỏ bé đáng thương làm sao nhưng chỉ cần Hy vọng, nhân loại vẫn can qua mọi đau thương, cái xấu để hướng tới ánh sáng. Ở tuổi 17, sách khiến hạt giống Hy vọng trong cháu nảy mầm. Những trang giấy trước ngọn đèn khuya, những dòng chữ thao thức trong đêm lặng giúp cháu vững vàng hơn với lựa chọn của mình.


Pollyanna không là cuốn sách cháu hay đọc, so với Nam Cao hay Ichikawa Takuji, nhưng cô bé vẫn luôn là tia nắng trong những ngày âm u đó, là cuốn sách cháu ôm vào lòng để khóc như một đứa trẻ.


18 tuổi, Pollyanna là nốt trầm bình yên.


Khi ở độ tuổi này, cuốn sách đối với cháu là nơi trú ẩn an yên. Như một người bộ hành ngang qua ồn ã của tuổi 17, cháu tìm được nơi khiến trái tim được đập một cách thanh thản.


Không phải vì cuốn sách thiếu đi nhiệt huyết. Pollyanna vẫn rực rỡ như thế. Chỉ là cuốn sách đã cùng cháu đi từ niềm vui tới nỗi buồn, bên cạnh cháu dù thành công hay thất bại nên mỗi lần cầm nó trên tay, bao kí ức ùa về. Với một kỉ vật thời gian như vậy, không thể một chữ yêu hay ghét, vui hay buồn mà quyết định được.


19 tuổi


Giờ thì cháu đã qua tuổi 19, cuốn sách vẫn nằm gọn trên giá sách, và trong trái tim cháu. Cháu nhận ra rằng không phải cô viết “Pollyanna – Mặt trời bé con” dành tặng thiếu nhi thôi đúng không ạ?


Cô viết cuốn sách dành tặng cả những người lớn giống như cô Polly, chú John Pendleton, những người lớn đóng chặt trái tim, dành tặng họ một mặt trời nhỏ khiến hạt giống Hy vọng trong họ nảy mầm. Để rồi một lần nữa, người lớn lại mở cửa trái tim chào đón những niềm vui trẻ thơ.


Pollyanna cũng là liều thuốc an thần tốt nhất như chú Chilton có nói và cũng dành tặng những người như chú bác sĩ – những người vì nhút nhát, vì sợ hãi mà không dám sống theo tiếng gọi của trái tim. Bởi vì cuộc sống là phải hết mình giống như Pollyanna thường nói “Chỉ hít thở thôi thì không thể gọi là sống được!”.


Đối với bản thân cháu, cảm ơn cô đã đem đến một người bạn thân cho đứa trẻ hay hờn dỗi và tổn thương trong cháu.


Cảm ơn cô vì một cuốn sách tuyệt vời.

Gửi từ một nơi rất xa,

Monnie.


- Vũ Trần Mai Trang -

39 lượt xem0 bình luận

Bài đăng liên quan

Xem tất cả

Comentarios


bottom of page