Tác giả: Mi Mi
Dear chú John Grogan,
Một bức thư thường sẽ mở đầu như nào nhỉ?
Đã rất lâu rồi con không còn thói quen viết thư, những dòng chữ “Dear” chỉ xuất hiện khi con gửi mail cho khách hàng hay lúc con nhận thư phản hồi ngược lại. Con cũng chẳng biết làm thế nào để gửi đến một người mà mình chưa từng gặp mặt bao giờ. Thế nên bức thư này mới có đoạn mở đầu lủng củng, lòng vòng thế này đây.
Con chợt nhớ đến một đoạn hội thoại trong phim ‘The Fault In Our Stars’ thế này:
Augustus, có lẽ cậu muốn chia sẻ với nhóm về nỗi sợ hãi của cậu.
Nỗi sợ hãi của tôi?
Ừ.
Tôi sợ bị chìm vào quên lãng. Tôi sợ điều đó giống như một người mù sợ bóng tối vậy.
Nhưng sao con lại viết về điều này nhỉ?
Thực sự con cũng không biết về chú quá nhiều. Điều duy nhất con biết ở chú, đó là chú là tác giả của cuốn sách con thích nhất, bộ phim con thích nhất, nhân vật điện ảnh con thích nhất.
Marley.
Một chú chó Labrador bự tổ chảng, mắc bệnh tăng động mất kiểm soát, thích cắn ghế sô pha, hay tè bậy, nhưng sợ sấm chớp và không phân biệt được đâu là một cô chó tóc xù dễ thương và đâu là cô huấn luyện chó dữ dằn.
Trước khi đọc sách, con đã xem phim. Một bộ phim tuyệt vời với diễn xuất tuyệt vời đến từ hai diễn viên cũng tuyệt vời vô cùng: Owen Wilson và Jennifer Aniston.
Cái cách con tìm thấy sách chú, nó cũng tình cờ vô cùng. Đó là một tiệm sách cũ, con vô tình quẹt phải một cuốn sách khiến nó rơi xuống, và con nhìn thấy hình ảnh một bé cún với đôi mắt long lanh to tròn, với tựa đề đỏ rực “Marley và Tôi” cùng dòng chữ không thể ấn tượng hơn bên dưới: Marley & Me, Life and love with the World’s Worst Dog.
Tức là: Marley và tôi, cuộc sống và yêu với chú chó tệ nhất thế giới.
Đó cũng là câu nói mà nhiều hơn một lần Grogan hét lên trong đời. Grogan là chú đấy!
Con nhớ rất rõ, vẻ mặt lộ rõ sự ghen tị của chú với anh bạn cùng ở tòa soạn, khi anh chàng kia khoe về chuyến đi công tác ở Colombia, được trải nghiệm những thử thách đặc biệt. Còn cuộc đời báo chí của chú lại được cứu rỗi bởi Marley.
Vẫn là chú của 10 năm sau đó, khi gặp lại anh bạn kia trên phố. Chú lấy ra một bức ảnh chụp đại gia đình, có chú John Grogan, vợ Jennifer, 3 đứa nhóc xinh xắn và Marley.
Mỗi người đều có một hạnh phúc riêng. Đúng không ạ?
Đó là lý do con đã kể chú nghe về đoạn hội thoại ở đầu bức thư.
Ai cũng có nỗi sợ cả. Nỗi sợ bị bỏ rơi, nỗi sợ bị chìm vào quên lãng. Chú cùng từng bị lạc lõng, mờ nhạt, ở cả công việc lẫn gia đình. Nhưng câu chuyện của chú cho con thấy một điều, dù chúng ta là ai, thì chúng ta đang sống ở trong một thế giới luôn tràn ngập tình yêu. Tình yêu sẽ cứu rỗi tất cả. Tình yêu của con người với nhau. Tình yêu của con người với vạn vật. Tình yêu luôn có ở quanh chúng ta.
Marley từ lúc bắt đầu là một thành viên của gia đình chú, là đứa con cả dù lì lợm nhưng rất biết điều làm gối tựa đầu cho mẹ Jennifer khi đang buồn. Là anh bạn già tâm giao với John mỗi khi cãi nhau với vợ. Là người bạn trung thành ngồi trước cổng nhà, chờ đợi chiếc xe buýt chở mấy anh em nhà Grogan đi học về.
Là cái giây phút phút cuối cùng, khi chỉ còn chú với Marley trên bàn mổ, nơi dòng thuốc đang từ từ ngấm vào người cậu, chú nói trong nước mắt: mày biết mà, mày là chú chó tuyệt vời nhất thế gian.
Mỗi khi gấp lại trang cuối cùng của cuốn sách, chú biết điều đầu tiên con làm sẽ là gì không? Gọi điện thoại về cho gia đình. Má con sẽ bắt máy và alo: sao lại gọi giờ này?
Má chả mong con gọi điện về mỗi ngày còn gì !!!
Thế nên, con cảm ơn chú. Vậy thôi ạ.
Bạn có thấy đồng cảm với bức thư này không? Hãy chia sẻ cho Bookiee biết nhé!
(*) Bản quyền bài viết thuộc về BOOKIEE.ORG. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết, tên người thiết kế và Bookiee - Sách Là Niềm Vui. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
______________________________
Bookiee - Sách là niềm vui
👉 Fanpage
👉 Youtube
Comments