Thí sinh: IAMXUYEN1603
Huế ngày 17 tháng 05 năm 2020
Chào chị Mễ Mông của em,
Hôm nay của chị thế nào ạ? Em là một cô bé trong rất nhiều cô bé yêu mến và dõi theo từng bài viết, cuốn sách của chị.Em không ngờ có một ngày bản thân lại đặt tay vào điện thoại, chăm chú gõ từng câu chữ để gửi tâm thư đến chị. Nói thật, khi đọc sách, em ít nhớ đến tên tác giả, nếu mà các tác giả của những quyển sách em đã đọc biết được chắc sẽ buồn lắm.
Em biết đến đứa con của chị “Sống thực tế giữa đời thực dụng” nhờ chị Sunhuyn, một blogger có chia sẻ những quyển sách hay nên đọc, nên em đã thử mua đọc xem sao. Em cũng không kỳ vọng vào nó nhiều lắm khi thấy tựa sách có hai từ “thực dụng” nên em đã nghĩ nó sẽ khó hiểu và khô khan vì em chỉ thích văn học lãng mạn.
Khác với suy nghĩ hoàn toàn, ngay từ chương đầu tiên, cũng là chương em tâm đắc nhất, nó đã lấy được lòng em, đánh gục sự không có ấn tượng tốt ban đầu. Trong chương I: Làm thế nào để vui vẻ trong thế giới khốn kiếp này? Có mục: Bố tôi sắp kết hôn rồi, em thấy câu chuyện của chị tái hiện lại cuộc sống của em vài năm trước, nó như một thước phim quay chậm nhưng lại tái hiện một cách mạnh mẽ những cảm xúc đau đớn đã qua. Em ước gì mình có thể gặp quyển sách này sớm hơn, lúc ấy em sẽ có những suy nghĩ tích cực hơn, luôn để mình trong tư thế sẵn sàng đối mặt với mọi chuyện có thể xảy ra. Chị Sunhuyn từng nói “Mỗi ngày trôi qua chính là mỗi ngày mất đi” và trong sách chị cũng có có viết “Thành công chính là khiến cho những người bên cạnh bạn vui vẻ vì có bạn.” Và em thật sự rất muốn mỗi ngày trôi qua của mình có thể khiến người bên cạnh vui vẻ. Em cũng mong rằng những người đàn ông trên thế giới này sẽ dùng cả cuộc đời để yêu thương, đối xử thật tốt với người phụ nữ cùng đồng hành bên họ cả một quãng đường không hề ngắn.
Một câu ngắn ngủi nhưng mà có lẽ ai đọc đều sẽ cảm thấy đau lòng mà chị viết ra “Bố yêu tôi nhưng mà lại tổn thương người mẹ mà tôi yêu nhất”, đàn ông luôn quên mất rằng “ Với một người đàn ông, cách tốt nhất để bảo vệ con cái của mình là mãi mãi yêu thương mẹ của chúng”. Khi đọc xong đoạn ấy em cảm thấy thương thật nhiều những đứa trẻ bé bỏng ở đâu đó trên thế giới này lớn lên trong sự đổ vỡ, bạo lực gia đình. Để rồi khi lớn lên, như bạn thân của em, không có niềm tin vào hạnh phúc, vào tình yêu mà mình xứng đáng được nhận chỉ vì từ thời ấu thơ đã chứng kiến bạo lực gia đình.
Cảm ơn chị đã viết ra đứa con này, dường như em bé của chị đã hoàn thành tốt điều chị muốn truyền tải đến mọi người, nó ít nhiều đã xoa dịu được những tổn thương, vết xước xưa cũ một cách lành lặn hơn, đến từng ngóc ngách sâu thẳm trong trái tim để trò chuyện với đứa trẻ trong mỗi độc giả, dìu đứa trẻ ấy đến nơi có ánh sáng ấm áp, không ngồi co ro trốn chạy nữa.
Đến bao giờ chúng mình mới hết làm tổn thương người bên cạnh chị nhỉ? Chắc có lẽ chúng ta tự tin thái quá, đinh ninh rằng, vì họ luôn yêu thương ta vô điều kiện, luôn có thể tha thứ cho mọi lỗi lầm nên không rời đi đâu. Con người mà, dù có yêu, có thương bao nhiêu đi chăng nữa nhưng ai cũng biết đau, biết buồn, có giới hạn của bản thân, chẳng ai có thể mãi bên cạnh chúng mình ngoài bản thân chị nhỉ?
Người ta luôn nói cuộc đời dài rộng, em thì không biết cuộc đời dài rộng hay không nhưng mà em lại thấy chớp mắt một cái, người muốn gặp không thể gặp được nữa, vậy nên phải biết trân trọng người bên cạnh.
Cảm ơn vì chị đã đọc bức thư này ạ.
Thương mến chị
Fan của chị Mễ Mông
Hãy cho Bookiee biết bạn đang nghĩ gì sau khi đọc được bức thư đầy cảm xúc này nhé!
(*) Bản quyền bài viết thuộc về BOOKIEE.ORG. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết, tên người thiết kế và Bookiee - Sách Là Niềm Vui. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
______________________________
Bookiee - Sách là niềm vui
👉 Fanpage
👉 Youtube
Comments