Tác giả: Egg Tart
Ngày 22 tháng 05 năm 2021
Gửi lời chào đến ngài Hans Christian Andersen.
Là một trong những độc giả của ông, đầu tiên tôi xin được cảm ơn ông vì câu chuyện tiểu thuyết về nàng tiên xứ biển - “Nàng tiên cá” đã góp phần tô nên bức tranh xinh đẹp đầy màu sắc của biết bao thế hệ trẻ thơ.
Tôi cũng đã từng ở cái độ tuổi ngây ngô ấy, tôi cũng đã từng dùng một lăng kính trong veo để thả hồn bay bổng theo những giấc mộng thần tiên. Nhưng tôi ở hiện tại, không còn mơ mộng về lâu đài của hoàng tử công chúa ở trong tranh, tôi đã được trải nghiệm dư vị của một tình yêu thật sự. Một lần nữa bước lại vào thế giới thần tiên của ông, nhưng là với trái tim của kẻ đã từng nếm vị ngọt xen lẫn chút đắng của loại trái cấm mang tên tình yêu ấy. Tôi dường như một phần nào đó đã hiểu được nụ cười xuất phát từ con tim thuần khiết của nàng công chúa nhỏ khi đó. Chấp nhận từ bỏ biển cả để đổi lấy đôi chân mang theo đau đớn cả một đời với mỗi bước đi như đi trên những lưỡi dao sắc, thế nhưng nụ cười của nàng vẫn không ngừng tỏa nắng đầy rạng rỡ theo từng điệu nhảy chỉ để nhận được ánh nhìn mê đắm của chàng hoàng tử.
Nhưng trớ trêu thay, với hoàng tử nàng dường như chỉ là làn gió lạ thoảng qua, nhất thời lay động. Hồi kết cho đôi chân bé nhỏ đã rướm máu vì mải miết chạy theo tiếng gọi con tim – tuyệt vọng. Mặc cho đã gần như gục ngã bởi vô vàn vết dao cắt, nỗi đau nơi con tim nàng đã buốt lên đến tận nơi cuống họng nhưng lại không thể thoát ra khỏi bờ môi, chỉ có thể ôm trọn nỗi đau trong câm lặng. Hoàng tử ơi, trước đó, khoảnh khắc chàng được ân nhân cứu mạng, chàng đã quyết chọn đó là người con gái định mệnh của đời chàng, trái tim trọng nghĩa của chàng chẳng phải đã có chủ nhân ngự trị rồi hay sao? Vậy cớ sao chàng lại nỡ mê đắm sự duyên dáng xinh đẹp của nàng công chúa bé nhỏ tội nghiệp, để rồi nỡ làm ánh mắt trong veo đơn thuần ấy phải ánh lên niềm hi vọng không khác gì loài thiêu thân? Chẳng biết nên trách trái tim người đã nhất thời đào hoa, hay một lần nữa lại quy về lỗi do hai chữ duyên phận vốn vô tình.
Ngài Andersen, trên đây là những dòng cảm xúc chân thật nhất của tôi khi đọc lại câu chuyện của ông. Dù không chỉ còn là vị ngọt đơn thuần của lớp kẹo bông màu hồng vốn có của những bộ tiểu thuyết thần tiên, thay vào đó tôi đã cảm nhận được vị đắng ẩn sâu bên trong, xuất phát từ chính những trải nghiệm của riêng tôi. Một lần nữa, cảm ơn ông vì một dư vị không hoàn toàn ngọt nhưng lại thật đậm, ít nhất là dành cho tôi tại chính những dòng xúc cảm này.
Bạn có thấy đồng cảm với bức thư này không? Hãy chia sẻ cho Bookiee biết nhé!
(*) Bản quyền bài viết thuộc về BOOKIEE.ORG. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết, tên người thiết kế và Bookiee - Sách Là Niềm Vui. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
______________________________
Bookiee - Sách là niềm vui
👉 Fanpage
👉 Youtube
Comments