Thí sinh: Thương Huyền
Hà Nội, ngày 08 tháng 05 năm 2021
Anh Paolo Giordano thương mến,
Em là Thương Huyền, viết cho anh lá thư này từ một đất nước xa xôi lắm so với nơi anh đang ở. Anh biết không, mặc dù nói điều này ngay từ đầu thư có thể khiến anh cảm thấy hơi đường đột xíu, nhưng anh à, anh là người đầu tiên khiến em tin rằng mình có thể tìm được sự đồng điệu tâm hồn chỉ qua những trang sách đấy.
Ngày đầu tiên em biết đến anh là một ngày hè nắng chói chang và nóng bức vô cùng. Trưa hôm đó em có ghé vào quán cà phê sách quen thuộc để ngồi điều hòa cho mát. Hì, chuyện có lẽ sẽ chẳng có gì đặc biệt nếu như hôm đó quyển “Nỗi cô đơn của các số nguyên tố” do anh sáng tác không được đặt lên kệ. Em phải thừa nhận là em đã bị thu hút bởi tiêu đề của cuốn sách này. Là một fan cứng của Nhã Nam, dĩ nhiên em không thể bỏ qua một ấn phẩm có tiêu đề đặc biệt như vậy được. Và thế là, em đã dành thời gian suốt một tuần sau đó để đọc “Nỗi cô đơn của các số nguyên tố”.
Chưa bao giờ, trong suốt quãng đời thiếu niên của em, em đã chìm đắm trong câu chữ như thế. Em tìm thấy bản thân mình một phần nào đó trong cả Alice và Mattia. Có lẽ bởi vì vậy, đi qua mỗi trang giấy, em đều không ngừng suy nghĩ về cuộc đời của cặp đôi này. Đã có những lúc em bị cuốn theo mạch suy nghĩ của Mattia, bị cuốn theo nỗi đau chảy trong từng mạch máu của anh ấy từ thuở còn thơ bé, để rồi mặc cho mớ cảm xúc trầm lặng đó thấm qua lớp da của mình. Em đã cười, đã khóc, đã hoang mang lo lắng, thậm chí đã có lúc em không thể chịu đựng được nữa, phải gập sách lại, để hồi tưởng và chờ cho nỗi bi thương trong mình dịu bớt đi. Phải như vậy, em mới có đủ bình tĩnh để đọc tiếp cuốn sách.
Em tự hỏi, không biết anh Paolo Giordano là người như thế nào nhỉ? Em tò mò muốn biết về quá khứ của anh, về con người anh, về lý do tại sao mỗi câu chữ của anh đều mang trong mình nỗi đau đớn bất lực, hay nói cách khác, là nỗi cô đơn của mỗi người trẻ trót mang trong mình một nỗi ám ảnh, một vũ trụ khác xa so với thế giới thực tại.
“Phải. Cô nghĩ rất nhiều tới anh. Lại một lần nữa. Như thể sự ám ảnh về anh là một căn bệnh khác mà cô không thực sự muốn khỏi. Người ta có thể ngã bệnh chỉ vì một ký ức và cô ngã bệnh vì kỷ niệm chiều hôm đó trong xe ô tô, trước công viên, khi mặt cô sát bên mặt anh để che cho anh khỏi hình ảnh chốn khủng khiếp ấy.”- Paolo Giordano, “ Nỗi cô đơn của các số nguyên tố”.
Em tin rằng, bản thân em, hay anh, hay bất cứ ai, đều có trong mình một nỗi ám ảnh nào đó. Sự nhạy cảm quá đà và một trí nhớ quá tốt, anh à, em cũng không biết đó rốt cục là “món quà hay lời nguyền” mà thượng đế ban cho chúng ta nữa.
Suy cho cùng, câu chuyện của anh chẳng hề xa rời thực tế, dù nó đã lãng mạn đến mức đau lòng. Cảm giác như em đã bật khóc khi giải một bài toán của người em yêu vậy. Em chẳng thể hiểu logic của anh ấy khi ra đề, và anh ấy lại càng chẳng hiểu tại sao em bật khóc. Chỉ như vậy, có lẽ cũng đủ để chúng em buông nhau ra và bước tiếp trên con đường của mỗi người rồi.
Cảm ơn anh vì đã viết và lựa chọn viết. Cuốn sách đầu tay của anh, nó không đơn thuần là một “cuốn sách bán chạy” hay “cuốn sách đạt giải thưởng Strega 2008”; đối với em, nó còn là liều thuốc xoa dịu tâm hồn, cho em tin rằng, ai rồi cũng phải bước tiếp.
Rất mến anh, em, Thương Huyền
Bạn có thấy đồng cảm với bức thư này không? Hãy chia sẻ cho Bookiee biết nhé!
(*) Bản quyền bài viết thuộc về BOOKIEE.ORG. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết, tên người thiết kế và Bookiee - Sách Là Niềm Vui. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
______________________________
Bookiee - Sách là niềm vui
👉 Fanpage
👉 Youtube
Kommentare