Sẽ đến một lúc nào đó, mỗi chúng ta đều lặng nhìn lại quãng thời gian trong ký ức của mình, để ngắm nhìn lại chính bản thân trong quá khứ ấy...
|23.06.2021|
"THƯ GỬI BẢN THÂN CỦA 5 NĂM TRƯỚC"
Người nhận: Người luôn hy vọng về tương lai.
Người gửi: Người vẫn nhớ về những ngày xưa cũ.
Hôm nay là một ngày tâm trạng mình lao dốc, và mình chợt nhớ về cậu, con người chật vật với những năm đầu cấp 3.
Cậu là một cô bé chân ướt chân ráo bước vào thời kỳ tươi đẹp nhất của tuổi học trò, mang bao nhiêu hy vọng và ước mơ với nụ cười luôn nở trên môi. Hồi ấy cậu cười rất nhiều nhỉ? Mình nhớ ai cũng bảo cậu là người rất lạc quan và luôn truyền năng lượng tích cực tới mọi người. Nhưng sao giờ mình lại trái ngược với cậu vậy? Nhạy cảm, suy nghĩ nhiều, cảm xúc cứ bấp bênh, mới đây còn ngập tràn niềm vui mà chỉ giây sau đã có thể nước mắt giàn giụa, một con người đầy sự tiêu cực như vậy liệu có thể mang lại sự tích cực cho mọi người như khi xưa?
Nhưng sao giờ mình lại vậy?
Ảnh: Internet
Người ta thường nói “Cuộc đời có mấy khi bằng phẳng”. Cũng có lúc cậu như mình hiện tại, tầm khoảng vài tháng sau khi bước vào cấp 3. Cậu bị ngỡ ngàng trước cách học của ngôi trường mới, bị ngợp bởi khối lượng bài tập, và bị “đuối sức” trong cuộc chạy đua học tập với các cùng lớp. Cậu còn nhớ không, những đêm dài thao thức trước bảng điểm, những trưa hè một mình ở lại lớp, và cả những giờ ra chơi thu mình lại một góc luyện đề. Nhìn lại quãng thời gian ấy, mình vừa thấy thương cậu, lại vừa cảm kích và tự hào. Dù không biết trước được kết quả sau cùng, cậu vẫn cố gắng và đương đầu với tất cả, và rồi cậu đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Bây giờ mình cảm thấy như đang quay lại thời kỳ đó vậy, cũng nhiều lo âu và trăn trở về tương lai, vẫn hoài nghi về bản thân và trải qua những tầng sâu nhất của cảm xúc. Mình không thể nhớ được điều gì đã thôi thúc cậu đứng dậy và bước tiếp, đã truyền động lực cho cậu để có được mình của ngày hôm nay. Có phải khi chúng mình sang một môi trường mới, chúng mình thường mất một khoảng thời gian rất dài để loay hoay tìm cách thích nghi, tìm cách hòa nhập? Nhưng cậu chỉ mất một năm thôi nhỉ, còn mình thì vẫn mãi chìm vào sự vô tận ấy, là mình ngày càng yếu đuối hơn hay chỉ đơn giản là môi trường mới của mình quá rộng lớn? Mình vẫn chưa tìm được câu trả lời, có lẽ phải chờ thêm một chút nữa, đến khi thời gian đủ chín, và mình đủ niềm tin. Rồi mình cũng sẽ vượt qua tất cả một lần nữa, giống như cậu khi xưa vậy. Đúng không?
Rồi mình cũng sẽ vượt qua tất cả một lần nữa, giống như cậu khi xưa vậy.
Đúng không?
“Chúng ta sẽ sống với ngọn lửa luôn rực cháy hay sẽ sống như những đốm nhỏ lập lòe trong đêm tối?”
Hãy cho mình một câu trả lời…
Thương nhớ,
Cậu của sau này.
Còn bạn thì sao? Sau khi đọc câu chuyện này, bạn có muốn thử viết một lá thư
gửi tới chính mình trong quá khứ không?
Người viết: Đào Uyên
Người thiết kế: Anh Thư
(*) Bản quyền bài viết thuộc về BOOKIEE.ORG. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết, tên người thiết kế và Bookiee - Sách Là Niềm Vui. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
________________________
Bookiee - Sách là niềm vui
👉 Fanpage
👉 Youtube
Dù có như thế nào đi chăng nữa, cậu vẫn là cậu 🤧