Thí sinh: Đào Minh Châu
Gửi nhà văn Atsuko Asano,
Cháu chào cô Asano, cháu thích cô lâu lắm rồi đấy ạ. Giờ đây khi có cơ hội viết thư cho cô, cháu thực sự vô cùng hào hứng đó. Cô biết không, mấy ngày ở nhà nhiều lúc khiến cháu bị rơi vào khủng hoảng. Trong những lúc như vậy, trong tâm trí cháu dường như hiện lên hình ảnh tươi sáng gắn với nụ cười sảng khoái, đầy sức sống của bốn đứa trẻ trong cuốn “Thời khắc chúng ta không thể quay trở lại”. Những nụ cười tỏa nắng đó đã giúp cháu rất nhiều và khi ấy thực sự cháu có rất nhiều điều muốn nói với cô. Cháu phải cảm ơn cô vì đã đưa cháu vào thế giới tươi sáng, rực rỡ giữa muôn vàn những áp lực của cuộc sống.
Cháu thích giọng văn nhẹ nhàng, trong sáng mà mộng mơ của ngôn từ, câu văn mà cô viết. Thậm chí, cháu còn cảm nhận được mùi thơm thoang thoảng, sự ngọt ngào của câu chữ như vị ngọt của bánh kem vani trắng muốt nữa ấy ạ, kì lạ đúng không cô.
Điều khiến cháu bất ngờ khi đọc những chương mở đầu của cuốn sách là cách kể chuyện bằng ngôi kể thứ nhất của cô. Cháu có thể cảm nhận được cái tôi riêng của từng nhân vật chính mà khi ấy, họ đang ở cái tuổi mười ba - tuổi có thể coi là đẹp đẽ, trong sáng của thanh xuân nhưng cũng thật kì lạ. Và rõ ràng, đây là độ tuổi chớm nở của cái tôi của mỗi người, khác hẳn với khi còn học tiểu học, giờ đây rạo rực như những chiếc lá non khiến cho thanh xuân trở nên thật đặc biệt. Cô ơi, vì lý do đó mà dường như cháu có thể cảm nhận được tình yêu thương vô hạn không thể nào đong đếm được của cô gửi tặng cho lứa tuổi mười ba này.
Cháu còn nhớ trong cuốn sách ấy viết về bốn cô cậu học sinh là Mari, Miyuki, Chihiro và Shingo. Bốn người với bốn tính cách khác nhau, hoàn cảnh khác nhau nhưng rồi một ngày, cô đã đưa họ đến với nhau thông qua một bài tập hè. Ban đầu hoàn cảnh gặp nhau của họ không để lại ấn tượng tốt đẹp về nhau lắm cô nhỉ nhưng rồi dần dần, trải qua bao thử thách họ dường như có chung một đích đến. Khoảng cách giữa bốn cô cậu học trò này dần rút ngắn lại qua sự thay đổi trong cách xưng hô. Nếu ban đầu họ gọi nhau bằng Họ sau đó chuyển sang cách gọi tên thêm “kun”, “san” thì giờ đây những cái tên thân mật đã được cất lên từ đáy lòng.
Sự vụng về của họ cũng thật đáng yêu cô nhỉ. Từ sự đề phòng, cảnh giác cao độ đến cái khoảnh khắc đáng yêu trót gọi tên nhau rồi giờ đây những đứa trẻ này đã có thể ung dung gọi nhau nhẹ như những chiếc lá non chơi đùa với cơn gió mùa hạ vậy. Cảm giác không biết đối phương có nghĩ giống mình hay không, cứ muốn được trò chuyện mãi không thôi. Hay những nụ cười trong sáng, thảnh thơi, không chút lo toan, phiền muộn. Cháu như thấy mình trong những đứa trẻ đó vậy, thật vụng về nhưng cũng thật ngây ngô. Khi đến những chú thích ở bản niên biểu cuối chuyện, trái tim cháu cứ rộn ràng lên không thôi:“Tớ ngạc nhiên trước sự kết hợp bất ngờ của bốn người các cậu đấy”. Có lẽ niềm vui, sự hạnh phúc chỉ có người trong cuộc mới hiểu.
Cô Asano hẳn đã nắm bắt trọn vẹn tuổi mười ba rực rỡ trôi nhanh như cơn gió ấy và khiến ngọn gió đó sống lại một lần nữa phải không nhỉ. Cháu còn nhớ câu nói của Miyuki như khiến cõi lòng cháu nghẹn lại: “ Những giây phút vui vẻ luôn giống như cơn gió, chỉ trong chớp mắt sẽ lướt qua”.Cháu phải nói lời cảm ơn với cô rất nhiều đó ạ bởi cuốn sách này dường như là một tấm vé đưa cháu ngược thời gian trở về khoảnh khắc quý giá ấy, cảm nhận lại nó chầm chậm một lần nữa. Bản thân khi ấy thật ngây ngô làm sao, dường như khiến cháu thật hạnh phúc. Thư có lẽ đã dài lắm rồi, cháu đành dừng ngòi bút ở đây thôi. Cô nhớ giữ sức khỏe nhé. Cháu chào cô ạ!
Hà Nội, ngày 15 tháng 5 năm 2021
Đào Minh Châu
Thanh xuân của mọi người có đẹp đẽ và đầy kỷ niệm không? Hãy cho Bookiee lắng nghe chung với nhé!
(*) Bản quyền bài viết thuộc về BOOKIEE.ORG. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết, tên người thiết kế và Bookiee - Sách Là Niềm Vui. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
______________________________
Bookiee - Sách là niềm vui
👉 Fanpage
👉 Youtube
Comments