Tuy tôi là con trai nhưng từ nhỏ vốn được mẹ và bà ngoại nuôi dưỡng, dạy dỗ nên tính cách có phần nhu mì. Nói thẳng ra khá giống con gái. Tôi luôn nhỏ nhẹ khi nói chuyện, không thích chơi thể thao mà thích ngồi nói chuyện, tâm sự hơn. Cũng chính vì lẽ đó, những năm tháng đi học tôi đều bị các bạn nam khác đồng trang lứa chọc ghẹo là “bê đê”.
Tôi còn nhớ mỗi khi mình bị trêu như thế, bản thân rất tức giận. Những năm tháng học tiểu học, tôi thường cố gắng giải thích, cãi lại, thậm chí còn xém đánh một thằng bạn khi cứ liên tục trêu chọc tôi như thế. Ngoài ra, không vì vậy mà tôi ghét các bạn của mình. Bởi, mỗi lần bị bạn chọc tôi đều về tâm sự với mẹ hoặc bà, họ luôn khuyên tôi đừng nên chấp nhất làm gì, thay vào đó cứ lo học cho giỏi đi lúc đó coi tụi nó còn chọc không.
Lúc ấy, tôi đã tin như vậy thật nên đã cố gắng chịu đựng, phớt lờ mọi lời trêu ghẹo, mỉa mai, tập trung học thật giỏi để không phải nghe những điều không đúng về mình như thế nữa. Nhưng hiện thực không như tôi đã mường tượng như lời khuyên của 2 người phụ nữ tôi yêu quý, mấy thằng bạn vẫn chọc ghẹo tôi như cơm bữa.
Về sau, tôi ngày càng tự ti, tin rằng mình không mạnh mẽ như những bạn nam khác. Tôi đã cố gắng hoà nhập với các bạn bằng cách xin tham gia vào đá banh hoặc những trò chơi vận động khác dù nó có phù hợp với mình hay không.
Đương nhiên, tôi đã thất bại khi cố gắng xóa tan đi những lời trêu ghẹo đó. Tôi bị chấn thương rất nhiều lần mỗi khi tham gia chơi thể thao: Đá banh thì ăn trọn banh vào mặt xém gãy mũi, đánh cầu lông thì trật chân, đá cầu thì té trầy hết cả 2 đầu gối. Cảm thấy mình thật thảm hại khi chẳng những không được công nhận mà còn bị cười, trêu chọc nhiều hơn mỗi lần tôi bị chấn thương trước mặt mấy thằng bạn.
Phải nói rằng sau nhiều lần cố gắng hoà nhập với bọn con trai và giải thích cho chúng hiểu thì mãi đến năm lớp 11, tôi quyết định BỎ CUỘC. Tôi bắt đầu nhận thức rõ hơn về bản thân mình. Chấp nhận việc mình có tính cách khá nhu mì như con gái ấy, nói chuyện nhỏ nhẹ, thích đọc sách, viết lách, nghe nhạc, ngồi tâm sự, nói chuyện hơn là vận động, chơi thể thao.
Và thế là tôi bắt đầu thật sự hiểu những giá trị của mỗi người là khác nhau. Không ai giống ai và việc mình bị chọc ghẹo quá lâu như vậy là do mình chưa biết cách thể hiện, diễn đạt cho người khác biết cảm xúc thật sự của mình, cũng như không thật sự chấp nhận bản thân.
"Tôi" là một bản thể riêng biệt và duy nhất.
Từ lớp 11 đến hiện tại là sinh viên năm 4, tôi đã hoàn toàn tự tin đối lập với hình ảnh cậu nhóc tự ti, ủ rũ ngày nào. Tự tin hơn trong mọi hành động, lời nói và điều đó ảnh hưởng rất tích cực đến đời sống của tôi. Tôi học giỏi mà không cần chứng minh cho tính cách của mình, tôi không thích thể thao thì tôi sẽ từ chối tham gia. Đôi khi đơn giản như vậy mà đã mất rất nhiều thời gian, trải nghiệm để bản thân nhận ra và chia sẻ, lan tỏa nó đến mọi người như thế này.
Nếu bạn đã từng không được chấp nhận như tôi thì cũng đừng vội buồn hay thất vọng. Bởi lẽ mỗi chúng ta khi sinh ra đều tồn tại và phát triển với tư cách là những cá thể riêng biệt, khác nhau.
Cảm ơn các bạn đã đọc phần chia sẻ của mình.
Chúc các bạn một ngày tốt lành!
Người viết: Thùy Vy
Người thiết kế: Anh Thư
(*) Bản quyền bài viết thuộc về BOOKIEE.ORG. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết, tên người thiết kế và Bookiee - Sách Là Niềm Vui. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
______________________________
Bookiee - Sách là niềm vui
👉 Fanpage
👉 Youtube
👉 Quyên góp(*) Bản quyền bài viết thuộc về BOOKIEE.ORG. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết, tên người thiết kế và Bookiee - Sách Là Niềm Vui. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
______________________________
Bookiee - Sách là niềm vui
👉 Fanpage
👉 Youtube
Comentarios