Để được là mình, sống cho trọn mình, phần đời mình, cho nét màu của chính mình, Van Gogh đã là kẻ điên, liều mình để được làm một Van Gogh không dấu diếm.
"Théo hiểu rằng giờ cuối cùng đã đến, ông ngồi gần Vincent và đặt đầu ông vào vòng tay mình. "Anh muốn được chết như thế này"- Vincent bảo vậy...
Vincent nấc lên trong tay người em, rồi chìm trong yên lặng: "Bây giờ anh muốn trở về." Cứ hễ đọc lại đoạn giây phút cuối cùng của Van Gogh mình vẫn không thể nào khống chế nổi cảm xúc của bản thân, mình đã khóc rất nhiều.
Mình cũng đã thử đọc một vài tiểu sử (hầu hết bỏ dở giữa chừng vì những giai đoạn liệt kê lê thê), nhưng chắc đây là lần đầu tiên, mình tìm thấy trái tim đồng điệu với nhân vật vĩ đại này, về hành trình đi tìm và trưng ra cái tôi, những đấu tranh và sự hỗn loạn trong tâm lý, đen tối, huyễn hoặc.
Tư tưởng xã hội, sự đánh đồng về nghệ thuật đi cùng với chuẩn mực của thời cuộc đã từng khiến Vincent ép buộc mình vào những vị trí mà người đời và hoàn cảnh dán nhãn cho ông. Phần niên thiếu cố gắng, vật lộn để trở thành một người như những người trong gia đình, đi theo tiếng gọi vọng từ ngoài vào trong chứ không từ tâm khảm xuất phát.
Để được là mình, sống cho trọn mình, phần đời mình, cho nét màu của chính mình, Van Gogh đã là kẻ điên, liều mình để được làm một Van Gogh không dấu diếm.
Năm 26 tuổi, ông bắt đầu theo đuổi con đường nghệ thuật, quá trễ cho một người được người đời ưu ái gọi là "thiên tài", để nói về hành trình này mình không biết sử dụng từ ngữ nào hơn ngoài những tính từ buồn và bi thảm nhất. Trong suốt những năm tháng chạy theo đam mê của chính mình, ông đã đấu tranh tranh đơn độc. Những phần thầm kín và sâu thẳm nhất trong tâm trí, tấm lòng ông, không thể bộc bạch, nằm trong các tác phẩm, ẩn dấu trong các bức thư ông viết cho Théo. Chính vì sự cân nhắc, sống không chỉ sống cho riêng mình, cả cuộc đời ông phải đấu tranh quá nhiều với chính bản thân, và cả đau thương hơn cả là trong việc lựa chọn cái chết.
Ngày nay, khi nhắc đến tên Van Gogh, người ta vẫn đặt để cho ông một sự ngưỡng mộ kinh ngạc và danh xưng đầy sự kính trong. Cuộc đời ông, chưa bao giờ vẻ vang cho tận khi nhắm mắt trong vòng tay người em trai yêu mến. Năm cuối cuộc đời, các nhóm họa sĩ tìm ra ông, ca ngợi ông như mở ra cho ông một con đường mới và chính ông lại một lần nữa sau rất nhiều lần, từ chối sự thừa nhận đó.
Một áng văn buồn, một tiểu sử hay như một cuốn tiểu thuyết. Nếu ai hỏi mình có nên đọc Van Gogh (viết bởi David Haziot) không thì chăc chắn là có, và cũng cảnh báo về nỗi buồn trong suốt thời gian mình đọc là không thể nào tránh khỏi.
Người viết: Lõm
(*) Bản quyền bài viết thuộc về BOOKIEE.ORG. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết, tên người thiết kế và Bookiee - Sách Là Niềm Vui. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
______________________________
Bookiee - Sách là niềm vui
👉 Fanpage
👉 Youtube
Comments