Thời gian cuốn ta chạy theo nhịp điệu của nó và nhiều lúc khiến ta lạc nhịp so với chính mình. Nhiều khi đã sang ngày mới, mình mới nhớ ra đã quên gửi lời chúc mừng sinh nhật đứa bạn, để lỡ mất cuộc gọi từ gia đình hay im lặng mãi để một mối quan hệ nhạt dần theo thời gian...
Điều ta muốn nói khi lớn lên
Có lẽ mọi thứ thật dễ dàng khi là một đứa trẻ
Tuổi thơ mình là những ngày tháng tươi đẹp và hạnh phúc. Giống như nhiều đứa trẻ khác, ngôn từ khi ấy đối với mình tựa như miếng kẹo bông gòn ngọt ngào tan trong miệng để rồi dễ dàng được cất lên thành những thanh âm êm ái. Mình có thể sà vào lòng bà để thủ thỉ “Cháu yêu bà lắm” một cách thật vui vẻ, có thể dễ dàng níu tay bố mẹ để hát “Cả nhà thương nhau” đầy hào hứng. Mình cũng có thể chạy nhảy đùa nghịch khắp xóm, không sợ la mắng vì chắc chắn ông sẽ về “phe” mình, dỗ dành hoặc dắt mình đi chơi để mọi ấm ức đều bốc hơi đi hết.
Những tiếng yêu, lời quan tâm, hỏi han, an ủi khi ấy giống như bàn tay chai sạn mà ấm áp xoa dịu tâm trí non nớt, không để những tổn thương in hằn lên đó. Trong những năm tháng ấy, nỗi đau chỉ như vết xước đầu gối, nỗi buồn có thể biến mất thật nhanh và mất mát lớn nhất trong đời chỉ là quả bóng vụt bay lên trời cao.
Lời yêu khó nói hơn khi ta đã lớn chăng?
Người ta nói con người thường nhớ những kí ức hạnh phúc rất lâu. Có lẽ vì vậy nên bao kỉ niệm thơ bé vẫn còn vẹn nguyên trong tâm trí mình. Chỉ là, cách để nói ra những lời yêu đó đã bị phai nhạt mất rồi.
Có nhiều khi mình loay hoay nên gửi hay xóa một dòng tin nhắn an ủi đối phương, sợ rằng lời nói ấy chỉ tạo thêm gánh nặng. Liệu có thật rằng “mọi chuyện rồi sẽ ổn”, “không sao đâu” và “mạnh mẽ lên” là đủ? Bởi nỗi buồn dường như cũng lớn lên theo ta, quá nhàu nhĩ và xám xịt để có thể là phẳng bằng lời. Mình sợ khi phải động viên một ai đó, cũng dần quên mất cách an ủi bản thân mình.
Mình sợ khi phải động viên một ai đó, cũng dần quên mất cách an ủi bản thân mình.
Thời gian cuốn ta chạy theo nhịp điệu của nó và nhiều lúc khiến ta lạc nhịp so với chính mình. Nhiều khi đã sang ngày mới, mình mới nhớ ra đã quên gửi lời chúc mừng sinh nhật đứa bạn, để lỡ mất cuộc gọi từ gia đình hay im lặng mãi để một mối quan hệ nhạt dần theo thời gian.
Lời yêu bị chôn giấu dưới sự ngượng ngùng, lời xin lỗi và cảm ơn không vượt qua được cái tôi quá lớn. Ngôn từ dường như quá nhỏ để chữa lành vết thương, nhưng lại quá nặng để cất lên thành tiếng. Nhiều người nói đó là cái giá của trưởng thành, đã kéo dài khoảng cách giữa ta và người khác. Còn với mình, lý do có lẽ chính là vì ta hiểu được sức mạnh của ngôn từ. Nó có thể cực kỳ ngọt ngào, êm ái, cũng có khi đầy tàn nhẫn, không chút xót thương.
Sau tất cả, hiểu được sức nặng của ngôn từ cũng là để ta hiểu rằng con người luôn cần những lời nói ấm áp. Lời yêu thương sẽ khiến trái tim rung động trong ấm áp. Lời cảm ơn và khen ngợi chân thành giúp ta tự tin hơn vào bản thân. Lời an ủi giống như một chiếc đèn đường chờ thời điểm thích hợp để rực sáng. Nó ở yên đó, chờ đợi và chở che ta, giúp ta vững vàng trong đêm tối mịt mù.
Vậy nên, đừng để tiếng yêu cứ mãi ngập ngừng…
Ngày đó, mẹ đã ngồi cạnh ông thật lâu và nắm tay ông rất chặt. Mẹ đã lặp đi lặp lại cả ngàn lần câu “Con yêu bố lắm”, nhưng giờ phút ấy ông không thể nghe thấy được nữa rồi.
Nhận ra được điều đó, thỉnh thoảng nhân một ngày “không có gì” mình thường gửi tin nhắn hoặc nói lời yêu thương đến bạn bè và gia đình. Phản ứng nhận được cũng đa dạng lắm. Bạn bè sẽ hỏi rằng: “Mày muốn nhờ vả gì à?” còn mẹ sẽ nhắn lại rằng: “Chưa hết tháng mà đã hết tiền rồi sao?”. Ai cũng xứng đáng được yêu và chẳng có ai ghét những lời yêu thương thật lòng hết. Vậy nên, nếu yêu thương đủ đầy hãy biến nó thành lời nói, vì bạn chẳng biết mình sẽ hối hận nhường nào nếu im lặng mãi đâu.
Có những khoảnh khắc vụt trôi qua khiến ta hối hận không ngừng. Có những lời nói chôn chặt mãi trong tim khiến ta day dứt không thôi.
Đôi lời cho hành trình trưởng thành của chúng ta
Bookiee tin rằng bạn vẫn giữ đâu đó một dòng tin, nhớ một lời nói, ngân nga một câu hát đã an ủi tâm hồn bạn đúng không? Vì vậy, đừng ngại nói ra lời thật lòng khi còn có thể, vì biết đâu nó sẽ trở thành ánh mặt trời rực sáng trong tim ai đó thì sao?
Trưởng thành giúp ta hiểu ra nhiều thứ cũng khiến ta đánh mất nhiều điều. Mong rằng điều bạn đánh đổi để lớn lên không phải là đánh rơi sự đồng cảm và yêu thương với người khác và chính mình.
Còn bạn, bạn có bỏ quên điều gì phía sau trong chặng đường trưởng thành của mình không?
Người viết: Hiếu Ngân
Người thiết kế: Ngọc Yến
(*) Bản quyền bài viết thuộc về BOOKIEE.ORG. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết, tên người thiết kế và Bookiee - Sách Là Niềm Vui. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
______________________________
Bookiee - Sách là niềm vui
👉 Fanpage
👉 Youtube
Comments