top of page
Ảnh của tác giảBookiee - Sách là niềm vui

Gánh Hàng Hoa và Hà Nội

Đã cập nhật: 13 thg 11, 2021

Trời bắt đầu chuyển lạnh, cúc họa mi cũng đương mùa đẹp nhất, chẳng khó để bắt gặp những gánh hàng hoa chở đầy cánh trắng, đung đưa khắp các đường to ngõ nhỏ. Hình ảnh ấy gợi trong tôi một nét rất riêng của Hà Nội, một thứ quà của đất trời, một niềm cảm hứng lớn lao cho các tác giả.


Bookiee - Sách là niềm vui

Xuôi theo dòng chảy của văn học, từ cái thời “Hà Nội băm sáu phố phường” của Thạch Lam, “Thương nhớ mười hai” của Vũ Bằng, những người viết nhiều về nét đẹp văn hóa Hà thành đã khẳng định giá trị của những gánh hàng hoa. Nó như một nét đẹp giản dị của cuộc sống đời thường nơi phố xá, được hiện lên qua những áng tùy bút tuyệt đẹp khiến nhiều người đọc mê mẩn. Vẻ đẹp ấy được tiếp biến qua nhiều thời kỳ, bồi đắp nên một Hà Nội như ngày hôm nay.


Đến với thế hệ những nhà văn sau này, gánh hàng hoa đã trở thành một biểu tượng văn học cụ thể trong nhiều tác phẩm. Nhà văn Băng Sơn, một người chuyên viết về Hà Nội, trong văn ông, những người bán hàng hoa bám phố luôn thấy mình được góp mặt vào sự phát triển muôn màu, muôn vẻ của Hà Nội. Không chỉ có những nhà văn chuyên biệt về Hà Nội mới viết về hình ảnh những gánh hàng hoa, mà đâu đó, nó vẫn thấp thoáng trong các tác phẩm của những văn nhân thời nay. Nó tựa như một hình ảnh có sức gợi, trở đi trở lại qua nhiều thế hệ nhà văn.


Mênh mang trong ký ức của những người con xa quê, hình ảnh gánh hàng hoa luôn gợi một điều gì đó xa xăm, cũ kĩ mà cũng thật ấm áp của Hà Nội. Không chỉ xuất hiện trong những áng văn, gánh hàng ấy còn nhẹ nhàng ẩn mình vào từng câu hát của Nhạc sĩ Giáng Son:

“Là những sắc hoa ngát hương bốn mùa

Là những nhớ nhung ngày ta đi xa

Là những khát khao mong ngày trở về.”

(Hà Nội mười hai mùa hoa)


Hoa cúc tháng 10 nở, mang theo cả sắc trời thu. Cánh hoa nhẹ nhàng, mỏng manh nhưng sức sống lại bền bỉ, phảng phất một chút man mác buồn như báo hiệu những ngày gần đông.


Hà Nội bây giờ thì “muôn hồng nghìn tía”, khiến ta càng thấy nhớ, thấy thương những gánh hàng hoa mộc mạc xưa kia và từng gói hoa trong rổ các bà, các mẹ đi chợ về.


Bản thân tôi không phải là một người con của Hà Nội. Ngày bé, Hà Nội trong tôi là một cái gì đó vừa xa lạ, vừa “đáng sợ” nhưng cũng thật nhiều hấp dẫn. Lớn thêm một chút, Hà Nội trở nên thân quen hơn, không còn đáng sợ, chỉ còn ước mơ và hoài bão. Tôi mơ về một ngày gặp Hà Nội, có thể mỉm cười và nói với nơi ấy một lời chào, một câu làm quen, dù gượng gạo nhưng đó là tất cả chân thành trong tôi. Hà Nội sẽ bao dung và “chứa chấp” tôi trong quãng thanh xuân sắp tới, sẽ nhìn tôi va vấp và vỗ về tôi bằng sự im lặng riêng biệt. Lại lớn thêm chút nữa, khi đã có thể rời khỏi thành phố biển quê hương để tận mắt thấy Hà Nội, tôi mới biết thật ra Hà Nội cũng gần gũi. Hà Nội có tấp nập, có xa hoa, nhưng vô tình một lúc nào đó chốn thủ đô ấy cũng lặng lẽ và bình yên đến lạ.


Thời gian dần trôi, tôi cũng dần quen với nhịp sống của nơi đây, không còn mệt nhoài sau một ngày “gắn bó” với khói bụi nữa. Xung quanh tôi có thêm nhiều bạn mới, những chán nản dần được thế bằng mơ mộng và nhiệt huyết. Những lần có dịp lượn lờ qua những góc phố, ngắm nhìn Hà Nội vụt qua trong mắt, trong tâm trí tôi dường như nhiều thêm một vài màu sắc của nơi này. Là những màu rực rỡ trên những gánh hàng hoa, là màu vàng của nắng, là sắc đỏ của hoàng hôn Hồ Tây. Khi ấy, lặng nhìn một thủ đô như vậy, tôi ghi vào trong ấn tượng của mình một cái nhìn thật khác về Hà Nội. Hà Nội trong tôi là bất ngờ.


Chưa bao giờ tôi nghĩ bản thân mình sẽ thực sự rung động trước chốn đô thành phồn hoa, hối hả này. Nhưng rồi cứ dần theo thời gian, giống như một người con gái đẹp sẽ có cách khiến cho cánh đàn ông mê mẩn, Hà Nội cũng rất biết cách gợi lên lòng nhớ thương của tôi. Thoáng đến một lúc nhận ra, thì tôi mới biết mình đã trót yêu đương với nơi này từ lúc nào. Yêu những cung đường tôi đã đi qua, yêu những góc phố tôi từng len lỏi, yêu cả sự xô bồ và ồn ã của nơi đây. Từ một nơi mà tôi thấy thật “đáng sợ”, tôi dần quen với sự hiện diện của nó trong mình và để rồi từ quen mà thành yêu.


Vậy còn bạn, bạn có yêu Hà Nội không?


Người viết: Việt Hoàng
Người thiết kế: Bảo Tâm

(*) Bản quyền bài viết thuộc về BOOKIEE.ORG. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết, tên người thiết kế và Bookiee - Sách Là Niềm Vui. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.

 

Bookiee - Sách là niềm vui




129 lượt xem0 bình luận

Bài đăng liên quan

Xem tất cả

Comentarios


bottom of page