“Trong cuộc đời, con sẽ có rất nhiều lý do để hạnh phúc. Một trong những thứ đó là nước, thứ khác là gió, thứ khác nữa là mặt trời, và đó luôn là món quà đến sau những cơn mưa. Hãy cảm nhận mưa đi. Giang đôi cánh của con.”
- Luis Sepúlveda, Chuyện con mèo dạy hải âu bay
Khi còn bé, hẳn ai trong chúng ta cũng tìm riêng cho mình một định nghĩa của hạnh phúc. Mình cũng vậy, loay hoay 18 năm đi tìm đích đến của hạnh phúc. Và giờ đây mình biết rằng, hạnh phúc chính là con đường ta đang đi chứ chẳng có một đích đến nào cả...
Khao khát được vỗ cánh bay xa
Có một dạo mình mong có thể lớn nhanh hơn để tự do đặt chân đến những nơi yêu thích, chứng minh bản thân là ai và sẽ làm được gì, rồi khẳng định được giá trị cũng như vị trí cá nhân trong xã hội này. Hơn cả, mình muốn thể hiện bản thân đã trưởng thành trong mắt bố mẹ.
Và mình đã làm được khi đỗ vào một trường đại học ở Sài Gòn. Để bắt đầu hành trình mới, mình rời quê và học ở Sài Gòn được hai tháng. Hai tháng đó có rất nhiều niềm vui đến với hành trình muốn trở thành người lớn của mình: được theo đuổi chuyên ngành yêu thích, sống trong một môi trường năng động và gặp những người bạn vô cùng hợp tính cách,...
Nhưng phải thừa nhận một điều rằng, chỉ khi đi ta xa mới trân quý hơn, yêu hơn ngôi nhà thân thương của mình...
Lần đầu nhận ra vẻ đẹp của những điều thân thuộc…
Mình trở về nhà khi trường đại học cho nghỉ bởi ảnh hưởng của dịch bệnh. Và cũng chính lúc này mình nhận ra rằng, hạnh phúc đến với mình không chỉ là trong những chuyến đi, mà còn là khi được trở về.
“Nhà” trong mình giờ đây đã được thay thế bởi từ “Gia đình”.
Đó là một sớm thức dậy bởi tiếng quét chổi xào xạc của mẹ ở ngoài sân, tiếng chạy lục đục của đứa em đang chuẩn bị đồ đi học hay mùi thức ăn sáng ba mua về,... Thật lạ rằng khi nghe những thanh âm thường nhật này, niềm vui và hạnh phúc lại len lỏi và lấp đầy cả người mình. Bởi chính những thanh âm này báo hiệu rằng, mình đang ở nhà.
Với mình, có lớn hơn cũng tốt, được thể hiện bản thân cũng tốt. Nhưng giờ đây điều làm mình vui sướng cùng tự hào nhất, chính là người thân trong gia đình có thể bình an, hạnh phúc và thật nhiều sức khỏe.
Bởi hạnh phúc luôn tồn tại dưới rất nhiều dạng: hạnh phúc khi đạt được mục tiêu bản thân đã đặt ra; hạnh phúc khi được gặp những người bạn mới, những anh chị cùng chí hướng, mục tiêu; khi được giang cánh bay xa,...
Nhưng hạnh phúc nhất là khi được về nhà.
Ừm, có lẽ nơi thành thị tấp nập cũng tốt nhưng về nhà sống chậm lại cùng người thân là điều có thể thử. Cuộc sống dường như bị đảo lộn bởi tình hình dịch bệnh rất nhiều, chúng mình có thể lựa chọn cách sống chậm lại thay vì cáu gắt, bất lực.
Hãy cứ coi đó như là một rào cản mới mà chúng ta cần vượt qua, nghĩ khác đi và tận hưởng sự chậm rãi ấy theo cách tích cực nhất nhé.
Còn bạn, đã bao lâu rồi bạn chưa về Nhà?
Người viết: Nhật Thi
Người thiết kế: Quỳnh Anh
(*) Bản quyền bài viết thuộc về BOOKIEE.ORG. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết, tên người thiết kế và Bookiee - Sách Là Niềm Vui. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
______________________________
Bookiee - Sách là niềm vui
👉 Fanpage
👉 Youtube
Dịch bệnh khiến mọi thứ đảo lộn nhưng cũng là lúc chúng ta nên nhìn lại bản thân. Thật tuyệt khi ở nhà. Mỗi lần tâm sự với mấy đứa bạn không thể về nhà do dịch bệnh đến bất ngờ, mình cảm thấy thật may mắn. Có lẽ dịch bệnh sẽ bớt đáng sợ khi chúng ta bên cạnh người thân.