top of page

Hãy Chăm Sóc Mẹ - Điều Gì Sẽ Xảy Ra Nếu Một Ngày Không Còn Mẹ?

  • Ảnh của tác giả: Bookiee - Sách là niềm vui
    Bookiee - Sách là niềm vui
  • 7 ngày trước
  • 7 phút đọc


Nếu một ngày, bạn thức dậy trong hoảng loạn và nhận ra rằng mẹ đã mất tích?

Liệu bạn có thực sự hiểu mẹ mình?

Bạn có bao giờ dừng lại, lắng nghe tiếng lòng của mẹ, hay chỉ mải mê chạy theo những giấc mơ của riêng mình?




“Hãy Chăm Sóc Mẹ” sẽ khiến bạn phải đối diện với nỗi sợ lớn nhất của mỗi người: mất đi người mẹ duy nhất của mình. Đây không chỉ là câu chuyện về một người mẹ mất tích, mà còn là lời nhắc nhở đau xót về những cơ hội đã vụt qua, những yêu thương đã ngủ quên. 


Một cuốn sách dành cho tất cả 


Cuốn sách này dành cho tất cả mọi người, đặc biệt là những ai đã từng vô tình làm tổn thương người mình yêu thương nhất hay đang trăn trở về những khoảng lặng vô tâm trong gia đình. Như một lời nhắc nhở dịu dàng, tác phẩm hé lộ một sự thật đau lòng: chúng ta chỉ thực sự nhận ra giá trị của người thân yêu khi họ đã rời xa.


Khi đọc “Hãy chăm sóc mẹ”, bạn sẽ bước vào hành trình tìm kiếm người mẹ thất lạc, nhưng đồng thời cũng là hành trình tìm lại sợi dây kết nối gia đình đã đứt gãy, chữa lành những vết thương âm ỉ và học cách trân trọng từng khoảnh khắc bên những người thân yêu, trước khi quá muộn.


Shin Kyung-Sook - Người kể câu chuyện của những nỗi đau thầm lặng


Shin Kyung-Sook không chỉ đơn thuần là một nhà văn, mà còn là một người bạn, một người thấu hiểu những nỗi đau thầm lặng mà nhiều người mẹ, người phụ nữ phải gánh chịu. Bà không đơn thuần là người viết nên “Hãy chăm sóc mẹ”, mà dường như bà đã sống cuộc đời của từng nhân vật trong truyện, cảm nhận sâu sắc được những nỗi đau, những hối tiếc và trăn trở tận sâu trong đáy lòng của họ. 



Shin Kyung-Sook không chọn những đề tài cao siêu, vĩ đại, mà tập trung vào những mối quan hệ đời thường, những mối quan hệ giản dị. Chính sự chân thực, gần gũi trong ngòi bút của bà đã tạo nên sức mạnh lan tỏa, khiến người đọc cảm thấy như đang nhìn thấy chính mình trong từng trang sách.


Khía cạnh ấn tượng


Ký ức không đủ để gọi là thấu hiểu

Người con gái cả - Chi-hon, là một nhà văn, cô luôn tự nghĩ là mình rất hiểu mẹ. Cô nhạy cảm, tinh tế, có nhiều cảm xúc và nói chuyện nhiều với mẹ. Nhưng khi mẹ mất tích, nhớ lại những ký ức vụn vặt, rời rạc, cô nhận ra rằng cô không hiểu mẹ như mình tưởng. 


Chi-hon bận rộn với công việc trong thế giới văn chương, chỉ khi mẹ biến mất ở ga tàu điện ngầm, Chi-hon mới bắt đầu ngược dòng ký ức để tìm lại hình bóng của mẹ trong đời mình. Nhớ lại những câu chuyện xưa, cô nhận ra mình đã cãi nhau với mẹ bao nhiêu lần, đã vô tâm nói những lời tổn thương trái tim mẹ, đã làm ngơ trước sức khỏe của mẹ và đến giờ cô mới bàng hoàng nhớ ra, thậm chí mẹ cô còn không biết viết chữ. Càng yêu mẹ, Chi-hon càng ân hận vì thấy mình đã bỏ qua quá nhiều. Và điều ám ảnh nhất, có lẽ là cảm giác: cô chưa từng hỏi mẹ rằng mẹ sống có vui không.




Tình yêu không tồn tại mãi mãi nếu không được chăm chút mỗi ngày. Ta vẫn nghĩ mẹ là người không bao giờ cần giúp đỡ, không bao giờ yếu đuối – nhưng thật ra, mẹ cũng cần được hỏi han, được sẻ chia, được lắng nghe và được nhìn thấy như một con người trọn vẹn, không chỉ là "mẹ". Vậy nên, đừng đợi đến tương lai để rồi lại đi tìm ký ức trong quá khứ, ngay từ bây giờ, hãy ở bên mẹ nhiều hơn, nói chuyện với mẹ nhiều hơn và yêu mẹ nhiều hơn nữa.


Khoảng cách xa nhất không phải khoảng cách địa lý, mà là sự lãng quên

Hyong-chol là con trai lớn của mẹ, người mẹ dành tình yêu lớn nhất và cũng là niềm tự hào, hãnh diện của mẹ. Nhưng càng trưởng thành, anh sống càng xa nhà, xa mẹ - về cả không gian lẫn tâm trí. 

Trong hành trình đi tìm mẹ, anh bắt đầu đối diện với một sự thật trống rỗng: anh không thực sự hiểu mẹ mình là ai. Những ký ức còn sót lại chỉ là những hình ảnh mờ nhòe từ thuở thơ ấu và anh đau đớn nhận ra rằng, suốt đời mẹ luôn tin, mẹ chính là người đã làm vướng bận, khiến anh không đạt được ước mơ, trong khi anh vẫn mải chạy theo cuộc sống, mà chưa một lần quay lại với mẹ.




Có những tình yêu lặng thầm cần được nhận ra khi nó còn hiện diện – như cách mẹ vẫn luôn lặng lẽ yêu thương mà chẳng cần một lời hồi đáp. Đôi khi, chỉ một câu hỏi giản dị như “Mẹ dạo này có khỏe không?” cũng là một sợi dây níu giữ, để ta không đánh mất những gì thiêng liêng nhất giữa đời sống bận rộn này.


Khi ân hận đến muộn hơn một bước chân

Người chồng là một người đàn ông nông thôn điển hình, quen với việc để vợ lo toan hết mọi việc trong gia đình, còn ông chỉ là người đứng ngoài, cũng không cần bận tâm đến cảm xúc của vợ. Với ông, những điều bà làm gần như là “đương nhiên”, là trách nhiệm, không cần lời cảm ơn.



Chỉ đến khi bà mất tích, ông mới bắt đầu nghĩ về bà - người vợ suốt bao năm qua mà ông chưa từng để tâm. Ông nhớ ra việc bà luôn đi phía sau mỗi khi hai người ra phố – vì bà không thể theo kịp bước chân ông. Ông nhớ đến những bữa ăn không có bà, những buổi tối trở về căn nhà trống trải – nơi từng có tiếng gọi “Ông ơi”, có ánh đèn bếp vàng ấm. Và ông tự hỏi: có bao giờ mình thật sự nhìn thấy bà ấy – người đã ở cạnh ông cả đời – như một con người có tiếng nói, mong muốn và cả nỗi đau?

Sau đó, ông đã mang đôi giày mới mua cho vợ đến đền để cầu nguyện. Đôi giày – món quà nhỏ bé mà cả đời ông chưa từng nghĩ đến, giờ lại trở thành biểu tượng của sự chuộc lỗi, của lời yêu muộn màng. Ông đi khắp nơi tìm bà, như thể mỗi bước chân là một lần sám hối cho cả cuộc đời vô tâm đã qua.

Tình yêu không đủ khi chỉ là ở bên, mà còn cần sự hiện diện trong nhau. Có những người dành cả đời sống cạnh nhau, nhưng mãi mãi là hai thế giới song song – bởi không ai học cách lắng nghe, quan sát, thấu hiểu. Khi ta coi một người là “hiển nhiên”, là “mặc định” sẽ ở đó, cũng là lúc ta dần đánh mất họ trong vô thức. Và đến khi họ rời đi, điều còn lại chỉ là những câu hỏi bỏ ngỏ và sự tiếc nuối không lời.


Đánh mất chính mình

Chương cuối, ta được lắng nghe tiếng lòng của người mẹ. Ở đó, bà hiện lên không chỉ là một người mẹ, một người vợ, mà là một con người – đã sống một đời câm lặng, và dần đánh mất chính mình trong vô thức. Khi bị lạc, không ai nhận ra bà. Ngay cả bà, đứng giữa nhà ga đông đúc, cũng dường như không còn nhận ra mình là ai, không biết mình đang đi đâu và bà bắt đầu nhầm lẫn chính bản thân mình với người chị đã mất. 



Cả đời bà quen cho đi, quen gồng gánh. Bà đã sống một cuộc đời không vì chính mình, và trong một khoảnh khắc, bà nhớ lại giấc mơ bỏ dở thời trẻ: trở thành giáo viên. Nhưng giấc mơ ấy đã bị chôn vùi bởi những cơn đau đầu, những mùa đông buốt giá, những đứa con, những bữa cơm và cả những thùng nước phải gánh đi xa.

Ở ngoài kia, có bao nhiêu người mẹ đã sống mà không ai thực sự thấy họ? Có bao nhiêu người đã đánh đổi chính mình chỉ để làm tròn một vai trò? Và có bao nhiêu người con, người chồng, chỉ nhận ra điều ấy khi đã quá muộn?

Tình yêu cần sự hồi đáp, sự hiện diện và sự thấu hiểu. Không ai – kể cả mẹ – có thể chỉ là người cho đi mãi mãi. Và nếu không học cách nhìn mẹ như một con người đầy đủ, chúng ta đang dần đánh mất một điều thiêng liêng mà không gì thay thế được.


Suy Ngẫm


“Hãy Chăm Sóc Mẹ” không kể một câu chuyện ly kỳ, cũng không giật gân hay cao trào. Nó chỉ lặng lẽ nhấc lên từng mảnh ký ức vụn vặt, rồi xếp lại thành một sự thật khiến ta bàng hoàng: suốt cả một đời, mẹ đã luôn hiện diện, nhưng lại bị ta lãng quên trong chính cuộc sống của mình.

Cuốn sách không bắt bạn phải khóc, nhưng nếu đọc bằng trái tim, bạn sẽ thấy lòng mình thắt lại ở những trang gần cuối: “Nếu con còn có thể nghe thấy mẹ, xin con hãy chăm sóc mẹ.

Hãy đọc cuốn sách này không phải để thấy tội lỗi, mà là để học cách yêu thương một cách tỉnh thức. Để biết rằng, trước khi hỏi mẹ đã đi đâu, hãy tự hỏi: Ta đã thật sự ở đâu trong cuộc đời của mẹ?


 

Bookiee - Sách là niềm vui





Comentários


Liên hệ Bookiee

Cảm ơn bạn đã liên hệ Bookiee!

Bookiee White.png
  • White Facebook Icon
  • White Instagram Icon
  • White YouTube Icon
Copyright © 2024 Bookiee, Org.
bottom of page