top of page
Ảnh của tác giảBookiee - Sách là niềm vui

[Review] Bay Lên Và Làm Bạn Với Bầu Trời

Đã cập nhật: 1 thg 4, 2023

Mỗi đứa trẻ đều có một đôi cánh để bay


Đã bao giờ bạn nghe ai đó chia sẻ về ước mơ của họ chưa? Ước mơ ấy như thế nào? Riêng tôi, tôi đã bắt gặp một ước mơ rất kì lạ, ước mơ của Tèo, em bảo tôi rằng: “Em ước mơ được biến thành con chó. Tại con Vàng nhà em sống một mình. Một con chó sống một mình thì nó sẽ rất buồn. Em sẽ đánh bạn với nó”. Đó là Tèo - bé con bước ra từ trang văn của Nguyễn Nhật Ánh, bé con của “mây trời”, của những điều kỳ diệu, của tình thương.


Bookiee - Sách là niềm vui

Cuốn sách "Làm bạn với bầu trời" của Nguyễn Nhật Ánh


“Làm bạn với bầu trời” - mảnh ghép để đứa trẻ trong ta tìm về


Dòng văn của Nguyễn Nhật Ánh sẽ đưa những trái tim mộng mơ của bạn và tôi trở về với năm tháng thơ dại, màu sắc của tuổi thơ. Ở đấy, nỗi buồn chẳng thể nào “ngự trị” quá lâu, ta khóc đó rồi lại cười đó cùng các nhân vật trong truyện.


Truyện kể về Tèo - đứa bé bị thương sau một tai nạn dẫn đến chân không thể đi lại được nhưng lại là đứa trẻ sinh động nhất trong đám bạn của Lam, Hằng và Nghị. Từ Tèo, chúng ta sẽ nhận ra vô vàn bài học về nghị lực cùng tình yêu thương trong cuộc sống. Truyện như một tấm vé cho phép ta trở thành hành khách quay về tuổi thơ để học được cách yêu thương như những tấm lòng non trẻ. Để trí tưởng tượng của ta được bay cao, bay xa về chân trời tự do, trong lành giữa cuộc sống đầy vất vả, lắm gian nan.


Nguyễn Nhật Ánh - một tâm hồn đầy tình yêu và trẻ mãi cùng tháng năm:


Nhà văn Nguyễn Nhật Ánh là một “cây bút” chuyên viết những câu chuyện về tình cảm trong trẻo, “nắng mưa thất thường” của lứa tuổi học trò. Bên cạnh đó, ông còn là “người bạn” của trẻ thơ khi kể về chúng với những câu chuyện rất đỗi tự nhiên, chân thật qua giọng văn sinh động, hóm hỉnh.


Tác phẩm của Nguyễn Nhật Ánh như một tấm vé để người đọc trở về với bầu trời tuổi thơ của chính mình


“Nhà văn của tuổi thơ” luôn muốn ta - những người đã từng là trẻ con luôn được tưới tắm trong kỷ niệm thời thơ ấu của mình để nuôi dưỡng ước mơ, trí tưởng tượng đã bị bỏ quên trong quá trình trưởng thành.


Tiến sĩ giáo dục Nguyễn Thụy Anh đã từng nhận xét về ông rằng: “ Ông dành cuộc đời của mình viết cho tuổi nhỏ vì ông phát hiện ra mình có khả năng sống trong một tuổi thơ kéo dài bất tận và biết cách kể lại chúng khéo đến mức mỗi đứa trẻ đều có thể nhận thấy mình trong đó”. Thật vậy, qua từng trang sách của ông, “đôi cánh” của mỗi người lại có thể rộng mở và bay trên bầu trời tuổi thơ một lần nữa với lòng lành hồn nhiên như thuở ban đầu.



Những khía cạnh ấn tượng trong sách

[Cảnh báo có thể tiết lộ một số tình tiết trong tác phẩm, nếu bạn không muốn thì có thể bỏ qua phần này]


Bầu trời là nơi ký gửi những cảm xúc mộng mơ


Bầu trời trong con mắt trẻ thơ luôn đầy những phép màu do trí tưởng tượng tạo ra. Khi ngắm nhìn bầu trời, ta sẽ không bao giờ biết chán bởi những đám mây chẳng khi nào “chịu đứng yên” cả. Khi thì đám mây có hình con cừu, khi thì mang hình bãi cỏ, bầu trời với muôn hình muôn dạng của nó dường như có thể ôm trọn lấy những cảm xúc của con người. Bầu trời to lớn sẽ là nơi gửi gắm ước mơ, buồn vui lẫn hờn giận, bầu trời sẽ làm vơi bớt nỗi cô đơn của ta. Có phải vì thế mà tác giả đã đặt tên cho quyển sách là “Làm bạn với bầu trời” chăng?


Nếu muốn cuộc đời không buồn chán, hãy nhìn cuộc đời bằng “đôi mắt” khác:


Cách nhìn nhận của chúng ta về cuộc đời có thể tác động tới trạng thái và tâm trạng của chính bản thân mình


Tèo trong câu chuyện là một cậu bé hiếu động, cậu luôn nhìn đời như một bức tranh đầy màu sắc, mọi sự vật, con vật đều có linh hồn, đều có tiếng nói riêng. Em đã phát hiện ra rằng tay không chỉ để ăn cơm, cầm nắm,...mà tay còn dùng để khóc. Em đã lý giải điều đó với Lam - một người bạn của anh họ mình: “ Khi mình khóc, mình lấy tay lau nước mắt. Lúc đó, tay mình cũng khóc. Nó cũng đầy nước mắt mà anh.”


Tèo còn xem những bông hoa mà em trồng như những “em bé”. Những bông hoa cũng giống như con người vậy, “lớn” lúc nào mà chính ta cũng chẳng hay biết. Ta chỉ nhận ra điều đó khi một buổi sớm mai nọ, tỉnh dậy mà giật mình thấy bản thân đã lớn lắm rồi. Cuộc sống là thế đó, nó không tẻ nhạt và xám xịt như ta nghĩ. Cuộc sống biết đâu sẽ màu sắc hơn nếu ta nhìn bằng đôi mắt khác, nhìn đời bằng đôi mắt trẻ con thì sao?


Tình bạn là một bài học về chấp nhận sự không hoàn hảo:


Đám trẻ trong câu chuyện đều có những tính cách khác nhau: Lam thì tinh nghịch và là một đứa trẻ nhiều cảm xúc, Nghị - anh họ Tèo là đứa trẻ hay “nói thách” mọi thứ lên nhưng sôi nổi, thông minh, Hằng lại là bé gái thích màu tím và có tâm hồn nhạy cảm. Bọn trẻ có đôi lúc cãi nhau vì không thích một phần tính xấu của đứa kia nhưng không bao giờ chê trách, cười cợt khuyết điểm của bạn. Điều quan trọng là chúng chấp nhận từng sự khác biệt của nhau.


Riêng phần Tèo, em không may phải nằm bất động một chỗ sau vụ tai nạn nhưng em cảm thấy may mắn vì tay em còn có thể vẽ, đọc sách và còn ôm được mẹ. Tâm hồn và trí tưởng tượng của em lại được ngao du đó đây khắp nơi qua những trang sách mà em đọc. Đám trẻ trong xóm không phải mến Tèo vì cậu thông minh, biết nhiều thứ mà vì cậu đã để cả bọn được làm trẻ con, được khóc, được cười và được mơ mộng theo những câu chuyện ấy.


Tèo không vì bản thân bị tật nằm yên một chỗ mà tự ti hay gào lên bắt bạn bè chiều theo mình. Em chọn sống với những gì mình có và xây dựng thế giới mộng mơ của riêng em. Bạn bè cũng không vì khiếm khuyết của Tèo mà bỏ rơi cậu, chúng coi Tèo như một “kho báu” vì Tèo có những suy nghĩ rất thú vị khi đánh bạn với bầu trời qua cửa sổ chỗ cậu nằm.


Đọc từng trang sách này của bác Ánh ta sẽ nhận ra rằng việc nhớ hết mọi thứ về một ai đó tức là ta thương người đó rất nhiều. Nếu như ta nhớ đến cái cột tóc mà nhỏ bạn hàng xóm thường đeo có hình dạng gì hay đôi giày mà cậu bạn bàn bên thường mang có màu gì chắc hẳn ta và người bạn đó sẽ thấy mình được quan tâm, yêu thương đến dường nào.


Yêu thương là những điều nhỏ bé:


Nhờ Tèo mà Lam đã biết được rằng món ăn của mẹ là món ăn ngon nhất trên đời vì: “Khi ta thương một người thì người đó nấu gì ta cũng thấy ngon”. Lam đã biết rằng mình thương mẹ rất nhiều mà bấy lâu nay cậu không biết. Lam thương mẹ nên em nhận ra rằng bất cứ món nào mẹ làm cũng là món ăn ấm áp và ngọt ngào nhất trong đời của một con người.


Nhờ có Tèo mà Lam mới biết được mình yêu mẹ đến mức món ăn nào mẹ làm Lam cũng thấy ngon

Nguồn: www.lamchame.com


Khi dạo qua hết những dòng văn trong sách, ta học được cách yêu thương như một đứa trẻ, như Tèo, yêu những điều nhỏ nhặt quanh mình để cuộc sống thêm tươi đẹp. Học cách bao dung với nỗi buồn của mình để sau những tổn thương ta lại sống hồn nhiên như cây cỏ, tim lại vui vầy vì những điều giản dị.


Lời kết


“Với một trái tim tràn đầy yêu thương thì cuộc sống không bao giờ trở thành gánh nặng”.

- Làm bạn với bầu trời (Nguyễn Nhật Ánh) -


Nguyễn Nhật Ánh qua giọng văn tự nhiên, sinh động, đôi lúc trầm lắng của mình đã đưa ta trở lại với tuổi thơ - nơi trí tưởng tượng cùng sự tò mò về cuộc sống “chập chững” neo đậu vào lòng.


Mong rằng mỗi người chúng ta sẽ tìm thấy chính mình trong câu chuyện. Chúng ta sẽ như Tèo, như Lam, Hằng, Nghị - những đứa trẻ yêu cuộc đời này khôn xiết, biết tự tạo niềm vui cho chính mình. Mong rằng tình thương yêu ấy sẽ là “đề kháng” giúp ta phòng ngự lại với “chất độc” của cuộc sống, bảo vệ cho trái tim của mình không bao giờ bị chai lì, khô cứng.


Còn bạn thì sao? Sau khi đọc bài viết này, bạn sẽ tìm đọc cuốn sách Làm bạn với bầu trời của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh chứ?


Người viết: Ngọc Nhạn
Người thiết kế: Minh Thu


(*) Bản quyền bài viết thuộc về BOOKIEE.ORG. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết, tên người thiết kế và Bookiee - Sách Là Niềm Vui. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.

______________________________


Bookiee - Sách là niềm vui

913 lượt xem0 bình luận

Bài đăng liên quan

Xem tất cả

Comments


bottom of page