Một câu chuyện ấm áp vào ngày lễ Giáng sinh. Hãy cùng theo chân của những đứa trẻ tại Merryvale chuẩn bị một buổi tiệc cho một gia đình khó khăn vào dịp đặc biệt này nhé.
Người dịch: Thanh Hằng (nnth)
Giám sát: Đào Uyênn (Tetsuko), Quốc Duy (ZuyKuteVjpPro)
Soát lỗi: Nhật Lê (Reiichi)
Biên tập: Thu Anh (Cốm)
Thiết kế bìa: Tân Nguyễn (Xeko)
Tải sách:
“Ước gì bố mua cho tớ một chiếc xe trượt tuyết mới giống như trong tờ quảng cáo đó,” Toad thở dài.
Những cậu bé Merryvale
Bởi Alice Hale Burnett
Tuyển tập sáu câu chuyện có thật dành cho các bạn nhỏ, kể về những việc làm thú vị của hai anh em “Toad” và “Chuck” Brown cùng với bạn bè, “Fat”, “Reddy” và những đứa trẻ khác.
Những cuốn sách được viết để bé trai có thể đọc và hiểu về đám trẻ ấy, đồng thời miêu tả một cách chân thực cuộc sống của chúng tại thị trấn nhỏ.
Ngày gánh xiếc đến Merryvale
“Toad” và “Reddy” đã không ngờ rằng nhiệm vụ tắm rửa cho những chú voi lại khó khăn đến thế, dù vậy, may mắn làm sao, mỗi cậu vẫn kiếm được cho mình hai tấm vé vào rạp xiếc. Một đám trẻ hớn hở đến thăm gánh xiếc
Truyện kể về người da đỏ của bố Brown
Câu chuyện của bố được tiếp tục bởi một vị khách bất ngờ, người thoạt đầu làm chúng ngạc nhiên, nhưng sau đó lại khiến cả nhóm nhỏ đang tụ tập quanh đống lửa thích thú.
Buổi dã ngoại ở Merryvale
Cậu đã bao giờ đi dã ngoại trên một chiếc xe thồ lớn của trang trại, với thật nhiều những đứa trẻ khác chưa? Sau đó, cậu có bắt thật nhiều cá hồi và nướng chúng lên trước khi đốt lửa trại không? “Toad” và “Reddy” đã trải qua tất cả những điều đó và có một ngày dài thật đáng nhớ.
Lễ Giáng sinh ở Merryvale
Cửa hàng đồ chơi của ông Williams là nơi đã thu hút sự chú ý của “Toad” và bạn bè từ rất lâu trước khi Giáng sinh đến. Chúng lên kế hoạch mang đến niềm vui bất ngờ cho một gia đình nghèo. Các cậu bé dựng lên những pháo đài tuyết và chơi ném tuyết thật thỏa thích.
Những cậu bé Merryvale ở trang trại
Bà của “Toad” mời cậu và “Reddy” về quê một tháng. Trải nghiệm của chúng ở trang trại Sunnyside cùng với những chú ngựa, bò, đàn heo và đàn gà được kể lại theo một cách vô cùng thú vị. Và chúng cũng đã có được những khoảnh khắc quý giá tận hưởng chuyến đi thuyền, bơi lội và câu cá trên con lạch nhỏ.
Halloween ở Merryvale
Suốt nhiều ngày trời, các cậu bé đã luôn mong ngóng bữa tiệc được tổ chức tại nhà của Toad Brown. Cuối cùng thì đêm ấy cũng đến với thật nhiều trò chơi mới, mặc dù đã có một vài thứ diễn ra không nằm trong kế hoạch.
MỤC LỤC
Lễ Giáng sinh ở Merryvale
CHƯƠNG I Mong ước của Toad
“Hoan hô!”, “Reddy” hét lớn.“ Kỳ học kết thúc rồi và chúng ta được nghỉ hẳn hai tuần!”, rồi cậu tung chiếc nón vào không trung.
“Hãy về nhà theo con đường qua ngôi làng, tụi mình sẽ có thể ghé qua cửa hàng đồ chơi của ông Williams”, Thomas Brown, hay “Toad”, chạy đến và đề nghị.
“Được thôi”, Reddy đồng ý, “tớ sẽ cho cậu thấy món quà tớ muốn vào Giáng sinh”, và chúng cùng nhau xuống phố.
“Có vẻ như đêm nay tuyết sẽ rơi,” Toad nói, “cậu có ước rằng đó sẽ là một trận tuyết lớn không? Sau đó chúng ta có thể tụ tập tất cả những đứa khác lại và cùng chơi ném tuyết.”
“Đó là điều tuyệt nhất mà tớ biết, sau việc đi bơi trong con lạch,” Reddy trả lời.
“Đây rồi,” cậu reo lên vài phút sau đó. Cả hai đứa trẻ cùng dừng lại trước cửa kính của một cửa hàng nhỏ trông vô cùng rực rỡ, trưng bày đầy những món đồ chơi Giáng sinh tuyệt vời.
“Nhìn những lưỡi trượt được treo trên chiếc xe trượt đó kìa. Đó là cái tớ muốn,” Reddy chỉ. “Cậu có thể gắn chúng vào ngay gót giày và cá là chúng sẽ không bao giờ bung ra được.”
“Chúng được đấy,” Toad đồng ý, “nhưng hãy nhìn đoàn tàu kia. Nó chạy thẳng qua đường hầm rồi lại leo lên cầu. Tớ tự hỏi không biết nó có thể chạy nhanh đến mức nào.”
“Cái găng tay đằng đó trông thật bảnh,” Reddy chỉ vào một bộ đồ bóng chày. “Tớ sẽ không sợ bất cứ quả bóng nào bay đến nếu tớ đeo nó.”
“Ước gì bố mua cho tớ một chiếc xe trượt tuyết mới giống như trong tờ quảng cáo đó,” Toad thở dài. “Cái của tớ đã hỏng từ mùa đông năm ngoái rồi, lúc tớ đâm sầm vào cái cây cùng với cả cậu và Herbie trên xe.”
“Phải rồi, cậu đã làm thế,” Reddy cười lớn. “Tớ vẫn nhớ cả ba chúng ta đã bay thẳng vào một đống tuyết.”
“Có một con dao găm đẹp chưa kìa,” Toad tiếp tục nhận xét. “Ý tớ là con dao có cán làm bằng ngọc ấy, ngay cạnh con búp bê mặc váy hồng.”
“Ồ!” Reddy la lên, “cái đó mới hợp với tớ làm sao,” đó là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một bao cát.
“Cậu dùng nó thế nào?”
“Sao chứ! Cậu thấy đó, mỗi đầu của nó đều được cột một đoạn dây chun, cậu sẽ buộc một đầu vào cái đai tròn trên sàn nhà và đầu còn lại vào thứ gì đó ở trên cao. Và khi cậu cho nó một cú đấm, nó sẽ đáp lại bằng một tiếng nổ thật lớn.”
“Chà, tớ muốn có một trái bóng hơn, sau đó thì chúng ta có thể thành lập một đội bóng chính thức,” Toad bình luận.
“Tớ dám cá rằng tất cả những cái đó thực tế chỉ khoảng 10 đô la thôi,” Reddy đánh bạo, chỉ vào một hộp bi trước cửa sổ. “Nếu như tớ đủ giàu thì tớ đã mua chúng.”
“Để làm gì chứ? Cậu đã có quá nhiều rồi. Cậu thắng gần như tất cả số bi của tớ. Nhìn kìa!” cậu thì thầm, “ mẹ của Herbie đang vào cửa hàng. Hãy xem xem cô ấy sẽ mua gì.”
“Chúng cháu chào ông ạ,” hai cậu bé cùng lên tiếng, khi ông lão Williams với mái tóc bạc trắng, gò má ửng đỏ và đôi mắt xanh biếc nhấp nháy, bước ra ngoài cửa và mỉm cười với chúng.
“Mừng Giáng sinh, mừng Giáng sinh!” ông đáp lại. “Các cháu đã là những cậu bé ngoan chứ?”
“Chắc chắn rồi ạ,” Toad reo. “Tất cả mọi người đều ngoan vào trước lễ Giáng sinh.”
“Được thôi, vậy hãy về nhà đi nào, và ta sẽ nói cho mẹ của các cháu về món quà mà các cháu muốn,” ông lão hứa. “Mẹ của Herbie đang ở đây và cô ấy sẽ không muốn tiết lộ món quà của mình cho hai cháu đâu.”
“Vâng ạ,” Reddy trả lời. “Ông đừng quên nói rằng cháu muốn một bao cát và một đôi giày trượt nhé.”
“Còn cháu thì muốn một chiếc xe trượt mới,” Toad phụ họa, khi chúng bắt đầu bước đi.
“Ôi trời, tớ đã chẳng thể ngắm hết một nửa chỗ quà đó. Còn cậu?” Reddy phàn nàn.
“Ồ thôi nào, tụi mình có thể quay lại lần nữa vào buổi chiều,” một câu trả lời đầy phấn khởi.
“Dù sao thì cậu cũng phải ghé qua nhà tớ nhé,” cậu gọi với theo khi họ chia tay nhau.
CHƯƠNG II Trận đấu tuyết
Tối hôm ấy, trận tuyết mà Toad và Reddy hào hứng chờ đợi cũng đến, và đến sáng, tuyết đã rơi dày đến vài phân. Một nhóm các cậu bé tụ tập tại bãi cỏ nhà Brown, vì nghe tin về trận đấu tuyết đã được lan truyền trước đó.
“Tớ là người chọn đầu tiên!” Charley Brown la lớn, đó là một cậu bé có gương mặt vui vẻ với biệt danh “Chuck”.
“Thứ hai,” Reddy hét, và khi đã chia đội xong, Toad thấy mình, Herbie, một cậu bé cậu thường chơi cùng, và bốn đứa trẻ khác cùng ở đội của Reddy.
“Tấn công!”, Reddy hét, những cậu bé khác theo ngay sau gót chân cậu.
Sau đó, người chọn, cũng là hai đội trưởng, quyết định dựng lên hai pháo đài cách nhau 10 thước, và nhất trí thời hạn nửa giờ để hoàn thành việc xây dựng.
“Tụi mình cần phải nhanh lên,” Reddy nói với những cậu bé mà cậu đã chọn về đội mình, “tớ nghĩ,” cậu nhỏ tiếng thêm vào, “ba người trong số chúng ta sẽ xây pháo đài và những người còn lại thì làm bóng tuyết, vì tụi mình phải có thật nhiều bóng trong tay để không cần dừng lại tạo bóng khi chúng ta vẫn còn đang chiến đấu.”
“Làm nhanh lên nào,” cậu thúc giục khi đã chọn ra được hai người khác cùng mình dựng pháo đài.
Toad đắp một đống tuyết thật lớn trong khi Reddy và Herbie dùng thuổng gỗ nén nó thành một bức tường cong như trăng khuyết.
“Những quả bóng tuyết thế nào rồi các cậu?” Toad hỏi ba cậu bé đang chăm chú nặn bóng.
“Tụi tớ đang xếp chúng lên nhau, như thế sẽ dễ lấy hơn,” một cậu bé trả lời.
“Chúng rất cứng và chắc chắn nhé,” cậu khác nói. “Nặn tuyết cũng vui đấy.”
“Chúng ta cũng sẽ có thật nhiều nữa,” cậu thứ ba cười lớn.
“Không biết Fat đang làm gì thế nhỉ?” Reddy lớn tiếng nói. “Anh ấy đang xách một thùng nước từ nhà đến.”
Frank, hay còn được gọi là “Fat”, vì thân hình mũm mĩm của mình, là anh trai của Reddy.
“Tớ đoán là,” Toad trầm ngâm. “Anh ấy đổ nước lên pháo đài của họ. Ồ, cậu thấy không,” cậu thêm vào một lúc sau đó, “để làm nó đông cứng lại.”
“Hãy làm như thế đi,” Herbie đề nghị. “Tớ sẽ đi lấy nước,” và cậu quay về nhà.
Mười phút sau, những bức tường của pháo đài đã trở thành một khối băng vững chắc cùng với bốn chồng bóng tuyết ở bên trong, và đám trẻ nóng lòng mong đợi đến lúc cuộc vui bắt đầu.
CHƯƠNG III Chiến thắng
“Này, đội trưởng đội bên kia!” Chuck hét lớn từ một pháo đài khác, “cậu đã sẵn sàng chưa?”
“Tất cả sẵn sàng,” cậu ta trả lời. “Ném!”
Một cơn bão bóng tuyết bay qua không trung và Reddy hầu như không có đủ thời gian để cúi xuống né khi chúng cứ ào đến.
“Các cậu ấy hình như cũng có rất nhiều bóng đấy,” Toad la lên, vội vàng ôm bóng đầy tay và chạy ra ngoài để đến gần hơn.
“Tớ không nghĩ thế,” Herbie phản đối. “Tớ thấy tất cả bọn họ đều đang ở trên pháo đài. Chúng ta có nhiều hơn, tớ chắc chắn đấy.”
“Nào,” Đội trưởng hét, “tất cả các cậu hãy lấy thật nhiều bóng vào, chúng ta sẽ cùng nhau chạy ra ngoài và có lẽ ta có thể kéo họ ra khỏi pháo đài.”
Mỗi cậu bé ôm nhiều bóng nhất có thể trên một cánh tay và tay còn lại để ném.
“Tụi mình sẽ phải chạy thật nhanh đến đó rồi ném nhanh và mạnh hết sức,” Herbie nói, khi Toad đang hớt hải chạy về pháo đài với chiếc nón phủ đầy tuyết và nói:
“Bọn họ bắt được tớ rồi, nhưng tớ cũng đã ném trúng hai đến ba người bên đó!”
“Tất cả sẵn sàng”, Đội trưởng hét, và những cậu bé khác theo ngay sau cậu, lao ra ngoài.
Một đợt bóng tuyết ào tới khiến chúng chùn bước trong chốc lát, sau đó lại tiếp tục lao thẳng đến pháo đài của đối phương.
“Đừng lãng phí đạn cho đến khi các cậu đến gần hơn,” Reddy yêu cầu, và đồng đội của cậu đều nghe theo. “Đến lúc tấn công rồi,” cậu ra lệnh, khi chúng đã bao vây pháo đài.
Các cậu bé hăng say ném bóng và bị những cậu khác đang bảo vệ pháo đài đáp trả lại cũng mạnh mẽ không kém, tình thế thật khó để dự đoán đội nào sẽ dành chiến thắng. Cuối cùng, sau khi đội tấn công đã dùng hết đạn dược, đội trưởng Reddy yêu cầu cả đội rút lui về pháo đài.
“Tớ có một kế hoạch tốt hơn cho lần này,” cậu thông báo khi chúng đều đã an toàn trong pháo đài. “Khi chúng ta tấn công lần nữa, hai người trong số các cậu sẽ phải liên tục quay về pháo đài để mang thêm bóng tuyết đến cho chúng tớ. Thế thì tụi mình sẽ có thể giữ trận chiến kéo dài lâu hơn, và khi có ai thấy mệt,” cậu thêm vào, “người đó có thể đổi vị trí với một người đang lấy bóng.”
Lúc này, Herbie, người đang đứng quan sát, bất chợt hét lớn:
“Bọn họ đang đến tấn công chúng ta.”
“Hãy sẵn sàng đáp trả nào,” Đội trưởng ra lệnh và mỗi cậu lại ôm đầy bóng trên tay, chuẩn bị đẩy lùi cuộc tấn công.
“Tấn công!” Reddy hét lúc đối thủ đã đến gần, và không lâu sau, cơn mưa bóng tuyết khiến chúng phải quay về ẩn nấp ở pháo đài.
“Tuyệt thật!” Herbie kêu lên. “Nhanh lên nào, lần này, chúng ta hãy tấn công trước khi họ có cơ hội chuẩn bị sẵn sàng.”
“Này, tớ mới là Đội trưởng,” Reddy khăng khăng. “Chỉ có tớ mới được ra lệnh,” và cậu kéo chiếc mũ len trùm lên tai chuẩn bị cho cuộc tấn công sắp tới.
“Được rồi, vậy thì mau đến chỗ họ đi!” Toad hét. “Tớ đã chuẩn bị xong.”
“Đi thôi, tiếp tục tấn công!” Reddy la lớn, dẫn đầu với đồng đội theo ngay sau gót chân cậu, và sau vài phút chiến đấu căng thẳng, chúng đã đến được bức tường của pháo đài.
Những quả bóng tuyết bay thật nhanh và dày đặc từ cả hai phía, trông như một cơn bão tuyết với những vụn tuyết khổng lồ bắn ra từ mọi hướng.
Các cậu bé tiếp viện bóng cho những cậu khác tấn công luôn tất bật, nhưng chẳng bao lâu sau chúng đã nhận ra có ít bóng được đem ra từ pháo đài hơn.
“Bọn họ đã dùng hết bóng rồi,” Toad hét lớn. “Hãy đến gần hơn.”
“Lại gần nào,” Reddy gọi, “và nhắm thật chuẩn!”
Trong một phút, có thể hiển nhiên nói rằng mỗi một đối thủ, sau khi ném một quả bóng tuyết lại phải dừng lại đủ lâu để nặn quả bóng mới, và đó chính là thời cơ mà Đội trưởng Reddy đã chờ mãi.
“Tấn công bức tường!” cậu ra lệnh, và với những tiếng la hét ầm ĩ, chúng lao về phía trước.
Khi đã vượt qua những bức tường và tiến vào bên trong pháo đài, trước những cậu bé đội đối thủ trắng tay và không thể tự bảo vệ mình, chiến thắng gần như đã ở trong tầm tay.
“Thắng rồi, tụi mình thắng rồi!” Toad reo lên, tung chiếc mũ vào không trung. “Một tràng pháo tay cho Đội trưởng Reddy!”
“Hoan hô!” tất cả các cậu bé cùng hò reo.
CHƯƠNG IV Một phen ngỡ ngàng của Chuck
Một ngày trước Giáng sinh, bình minh hé rạng đầy rực rỡ và lạnh lẽo. Mẹ Brown đã dậy từ sớm, chuẩn bị pudding và những chiếc bánh nướng Giáng sinh tuyệt vời trước khi Toad và Chuck tỉnh giấc.
Toad hé mở một bên mắt khi đồng hồ đã điểm tám giờ.
“Thức dậy để làm gì chứ,” cậu nghĩ, “ở trên giường rất ấm áp và thoải mái. Ôi, nhưng có mùi gì thơm quá. Mình đoán đó là bữa sáng.”
Bất thình lình, cậu ngồi bật dậy.
“Nhìn thứ lười biếng đó kìa,” cậu nói. “Mình cá là anh ấy sẽ ngủ đến trưa nếu mình cứ để như thế, và với tất cả những gì tụi mình phải làm hôm nay.”
Chuck vẫn tiếp tục ngáy một cách yên bình.
“Nhưng mình sẽ không - mình sẽ đùa một chút,” Toad nghĩ, một cách lặng lẽ, cố gắng giữ im lặng nhất có thể, cậu len lỏi từ giường của mình đến cái chậu trong góc phòng. Cậu chỉ mất vài giây để thấm ướt một miếng bọt biển lớn với nước lạnh, và sau đó, từ từ quay trở lại chân giường của Chuck, rồi nhắm thật chuẩn.
Miếng bọt biển bay giữa không trung, theo hướng mà Toad đã nhắm, và rơi “bõm” vào quả đầu rối bù màu nâu của Chuck.
“C-c-cái gì thế?” Chuck lắp bắp, ngồi dậy và chớp mắt. Ngay sau đó, cậu cảm thấy một dòng nước chảy xuống hai bên má và bắt gặp Toad, cộng thêm tiếng cười của cậu ta, Chuck liền nhảy xuống, chạy xuyên qua căn phòng, đẩy Toad ngã nằm lên giường và ngồi lên ngực cậu.
“Hãy để em dậy đi”, Toad xin xỏ. “Em không thể nhịn được, trông anh ngủ thật êm đềm làm sao.”
“Em sẽ cho anh cái gì nếu anh làm thế?” Chuck cười phá lên. “Em phải trả giá cho trò đùa láu cá đó trước khi anh thả em ra.”
“Không gì cả!” Toad hổn hển, cố gắng để thoát ra.
“A ha!” Chuck cười. “Em không à? Tốt thôi,” cậu thêm vào, “Anh không ngại ngồi đây cả ngày đâu. Anh thực sự đang rất thoải mái.”
Lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên, và trước khi hai cậu có thể đáp lại thì bố Brown đã bước vào.
“Có chuyện gì thế?” ông hỏi.
“Toad ném một miếng bọt biển ướt vào mặt con khi con vẫn đang ngủ,” Chuck giải thích, “và em ấy sẽ phải đưa cho con thứ gì đó để trả giá cho việc này.”
“Vậy tại sao con lại ngồi lên người em?” Bố hỏi.
“Vì em ấy từ chối điều đó,” Chuck đáp lại với nụ cười toe toét.
“Bố cho rằng con sẽ phải trả giá đấy, Thomas,” bố cười lớn. “Dù sao thì bố mong là hai đứa sẽ sớm xuống ăn sáng,” ông thêm vào - “trước khi tất cả bánh đều hết sạch. Sáng nay bố thực sự rất thèm ăn,” và với những lời đó, ông rời khỏi phòng.
“Giờ thì em đã chịu bỏ cuộc chưa?” Chuck hỏi.
“Chưa, thưa quý ngài,” Toad kiên trì.
“Hãy nhớ bố đã nói gì về những chiếc bánh, nóng hổi với thật nhiều si-rô cây phong,” Chuck trêu chọc.
“Vậy sao, anh cũng sẽ bỏ lỡ chúng thôi,” Toad vặn lại.
“Đoán là lần này anh sẽ phải tha cho em rồi,” Chuck nhượng bộ, “nhưng nếu em làm điều này thêm một lần nào nữa,” cậu đe dọa, “anh sẽ giữ em thế này suốt cả tuần, có bánh hoặc không miếng bánh nào.”
“Anh sẽ đói đến chết lúc đó thôi,” Toad cãi, vừa cười vừa vội vã mặc quần áo.
Các cậu bé đã ngồi vào bàn nửa giờ sau đó, và sau khi đã ăn hết những miếng bánh nướng cuối cùng, chúng nghe thấy tiếng huýt sáo của Reddy. Toad nhảy khỏi bàn ăn, chạy đến cửa sổ và vẫy gọi Reddy vào nhà.
“Cậu định làm gì vào sáng nay?” câu hỏi đầu tiên của Reddy khi cậu đã vào trong nhà.
“Tụi tớ sẽ chuẩn bị lá cây trang trí Giáng sinh còn bố thì đi chặt cây trên sườn đồi,” Toad nói với Reddy, “và,” cậu thêm vào, “tụi tớ sẽ dẫn một trong những chú ngựa theo để kéo nó về nhà.”
“Ồ, tuyệt thật!” Reddy đáp lại. “Các cậu sẽ khởi hành sớm chứ?”
“Cậu có muốn đi cùng không?” Chuck hỏi. “Và mình có thể rủ thêm Fat và Herbie nữa,” cậu nói thêm.
“Nếu chúng ta đi đông như thế, và tất cả mọi người đều thu thập lá cây,” Toad cười lớn, “vậy chúng ta sẽ làm gì với tất cả chúng?”
Tiếng trả lời của mẹ Brown vọng vào từ ngoài cửa.
“Ta có thể đem chúng đến nhà thờ. Mẹ chắc rằng những người phụ nữ trông nom nó sẽ sẵn sàng dùng mọi thứ con cho họ.”
“Đó là một ý tưởng tuyệt vời,” bố Brown khẳng định, đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình bên lò sưởi. “Đến đây nào, các chàng trai, hãy mặc thật ấm vào, vì đây sẽ là một chuyến đi lạnh giá đấy.”
“Con sẽ đi tập hợp những người khác,” Chuck nói khi cậu vội vã rời khỏi phòng.
CHƯƠNG V Chuyến thám hiểm trong tuyết
“Thật may là chúng ta đã mang theo xe trượt tuyết,” Bố Brown nhận xét một lúc sau khi họ đang di chuyển khá thuận lợi, “vì một chiếc xe ngựa sẽ không thể vượt qua nổi khi tuyết cứ dày thế này.”
Lúc này, họ đã bắt đầu đi lên đồi và móng ngựa thì lún sâu trong tuyết, mặc dù trọng lượng của chiếc xe không quá nặng, vì những cậu bé đã xuống đi bộ, chỉ còn lại hai người ngồi trên xe.
“Khi chúng ta đến khoảng rừng thưa đầu tiên,” bố dự định, “ta sẽ chặt trước ít cành cây và chất thành đống bên lề đường, vì có khả năng ta sẽ phải lên cao hơn nữa trước khi tìm thấy được một cái cây ưng ý.”
Sau khi đã đi thêm được vài thước, ông nói lớn:
“Đến nơi rồi, cùng bắt tay vào việc nào!” và các cậu bé bắt đầu làm việc vô cùng hăng say. Chúng chất thành từng đống lớn cành cây và củi gỗ bên vệ đường, trong đó, có vài cành nặng trĩu những chùm mâm xôi đỏ mọng, và vài cành thì xanh xám.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà những cậu bé đã lượm lặt được một đống lớn cành cây, vậy nên ngay sau đó, họ quyết định lên đường đi tìm cây thông của mình.
“Cây thông của chúng ta phải thật đầy đặn và hoàn hảo,” bố Brown khẳng định, “vì thế nên mấy đứa hãy tìm thật kỹ nhé.”
“Cái cây đằng đó bị làm sao thế?” Toad hỏi, chỉ vào một cây thông lớn cách đó không xa.
“Chẳng bị gì cả,” Chuck cười lớn, “chỉ là ngôi nhà quá nhỏ nên ta không thể đem nó vào trong thôi.”
“Có một cây rất tuyệt kìa,” Herbie gọi, chỉ vào cây thông mà cậu đang nhắc đến.
“Phải, nó là một cái cây đẹp đấy,” bố Brown tán thành, “và cũng dễ lấy nữa.”
Sau khi dọn sạch những nhánh cây nhỏ gần mặt đất bằng rìu, bố Brown bắt đầu chặt thân cây.
“Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu ta không chặt mà chỉ xén tỉa nó và trang trí bên ngoài sao?” Fat đề nghị, “Ta sẽ tiết kiệm được khối thời gian và rắc rối.”
“Ồ, phải, ý tưởng tuyệt đấy,” Reddy đồng ý. “Chúng ta chỉ cần ngồi lại với nhau trên tuyết, ăn kem và ngắm cây thôi,” rồi cậu phá lên cười vui vẻ cùng với những đứa khác xung quanh.
“Này, tớ cá là họ cũng làm thế ở Greenland và Iceland đấy,” Fat khăng khăng, “thế thì sao tụi mình lại không thể chứ?”
“Vì chúng ta không mặc quần áo làm từ bộ da của gấu trắng Bắc cực,” Chuck cười lớn.
“Đến rồi kìa, nó đang ngã xuống!” các cậu bé hét lên.
“Đến rồi kìa, nó đang ngã xuống!” các cậu bé hét lên.
“Ở yên đó cho đến khi nó đổ hẳn,” bố Brown nói với các cậu.
Tiếng kẽo kẹt sắc nhọn và âm thanh sột soạt của những cành cây vang lên khi khi cái cây đổ xuống, bây giờ, các cậu bé đã có thể chạy tới để giúp buộc các cành cây lại với nhau.
Khi công việc đó đã xong xuôi, Reddy hô to:
“Tất cả cùng nhau nào! Nhấc nó lên xe trượt. Một, hai, ba!” và cái cây được nhấc lên.
“Không ai được đi xe về cả”, Chuck kêu to, “vì những cành cây sẽ được chất chung với cây thông.”
“Ôi!” Fat than vãn, “nếu tớ không được đi xe, tớ sẽ lăn xuống, tớ ghét phải đi bộ.”
Vào lúc họ đến được cánh đồng, phần tệ nhất của chuyến đi cũng kết thúc.
“Chúng ta sẽ đi qua con đường dẫn tới nhà thờ,” Bố Brown nói, “và để lại một ít cành cây ở đó,” lúc ấy, chú ngựa cũng được dẫn đi theo hướng đã chỉ định.
Khi đã đến được con phố, họ thấy có thứ gì chìm trong tuyết cách đó không xa. Đến gần hơn một chút, họ liền nhận ra đó là một cậu bé, đang ngập sâu trong đống tuyết. Đôi tay cậu xanh tái đi vì lạnh và khi bố Brown bế cậu trong vòng tay, cậu đã cố gắng nói gì đó, nhưng không thể.
“Cháu biết em ấy,” Herbie lên tiếng. “Đó là Pasty O’Reilly, em ấy sống ở đằng đó,” chỉ vào một ngôi nhà nhỏ trên phố. “Anh trai của em ấy, Mike, học cùng trường với cháu,” cậu tiếp tục.
“Ta sẽ mang cậu bé về nhà,” bố nói, “vì các con có thể tự xử lý mọi việc từ bây giờ,” nói rồi, ông tiến về phía ngôi nhà nhỏ với Patsy trong vòng tay.
Chuck, người vừa được bố Brown đưa lại dây cương, bắt đầu dẫn chú ngựa quay về nhà.
Khi các cậu bé về đến nhà thờ và mang theo đống cây cỏ, những người phụ nữ ở đó vô cùng vui mừng, một cô thậm chí còn cố gắng hôn Reddy, nhưng cậu ấy đã kịp vội vã bỏ chạy.
CHƯƠNG VI Lòng vị tha của Toad
Khi chúng đã về đến nhà, Chuck lái xe trượt đến trước cửa sau và các cậu bé nhanh chóng tháo dỡ đống củi xuống. Chúng dời cây thông lớn vào hiên nhà, và sau khi mọi việc đã xong xuôi, Chuck dẫn chú ngựa về lại chuồng.
“Hãy vào nhà và sưởi ấm đã, trước khi tụi mình tiếp tục đem đống củi vào trong,” Toad đề nghị, và ngay sau đó, đám trẻ đã cùng nhau cười đùa trước đống lửa lớn trong phòng đọc sách.
Fat nhắc các cậu bé về cái ngày mà bác Brown kể câu chuyện về những người da đỏ từng sống trong cánh rừng, nơi mà chúng vừa tìm thấy cái cây, đúng lúc đó, giọng một người đàn ông vọng vào từ hành lang.
“Ta lo rằng đây sẽ là một lễ Giáng sinh buồn với gia đình họ, bố mẹ thì đau ốm, ba đứa trẻ chẳng thể giúp đỡ được gì và chỉ đang đợi ông già Noel tới,” đám trẻ nghe thấy bố Brown nói.
“Thật đáng buồn,” bà Brown trả lời, khi họ đã bước vào nhà bếp và các cậu bé không thể nghe thêm điều gì nữa.
“Chắc chắn là họ đang nói về nhà O’Reilly,” Fat bình luận. “Mike là bạn của tớ và tớ thấy tiếc vì cậu ấy sẽ chẳng có một lễ Giáng sinh nào cả.”
“Tớ cũng thế,” Herbie cũng đồng tình, sau một khoảng im lặng ngắn ngủi.
Chuck nói cậu thực sự rất ghét việc tỉnh dậy vào sáng ngày Giáng sinh mà không thấy một hộp quà nào.
“Có lẽ mình đã quá ích kỷ khi cứ đòi hỏi thật nhiều thứ,” cậu nghĩ.
Toad và Reddy, đã rời khỏi chỗ quây quần của đám trẻ, đang thì thầm trò chuyện vô cùng sôi nổi. Sau đó, khi những đứa khác đến bên cửa sổ để ngắm nhìn đám cây cỏ ngoài trời, chúng lén lút rời khỏi phòng và chạy vội vàng qua hành lang đến nhà bếp.
“Mẹ ơi,” tiếng gọi của Toad vọng vào từ cửa, “bọn con có thể nói chuyện với mẹ một lúc không?”
Mẹ Brown đưa cái tô mà bà đang khuấy dở cho bà bếp và băng ngang phòng đến chỗ hai cậu bé, bà nói:
“Mẹ chỉ có ít phút thôi, Thomas, hôm nay mẹ rất bận.”
“Nhưng, mẹ,” Toad kêu lên, “bọn con có một ý tưởng rất tuyệt!”
“Là một bữa tiệc Giáng sinh bất ngờ,” Reddy phụ họa, “cho gia đình O’Reilly,” và hai cậu cùng nhau kể cho bà Brown về kế hoạch của mình.
“Nếu như bọn con có thể có chú ngựa và chiếc xe trượt tuyết để đi lại,” Toad đánh bạo. “Mẹ có nghĩ bố sẽ cho phép bọn con buộc Meg già vào cái xe trượt lớn không?”
“Đó là một ý tưởng tuyệt vời,” Mẹ Brown tán thành. “Mẹ cho là con nên xin phép bố. Nhưng còn về món quà cho ba đứa trẻ thì sao? Các con đã nghĩ về nó chưa?”
“Nếu như tổ chức ngay sau Giáng sinh, tụi con có thể cho đi vài món quà mới của mình,” Toad thở dài.
“Nhưng con có thể đem cho chúng đi không?” mẹ cậu hỏi. “Nếu như con nhận được một chiếc xe trượt tuyết, - thứ mà con đã luôn muốn,” và bà dừng lại để nghe Toad trả lời.
Cậu đã phải đắn đo một lúc trước khi đưa ra câu trả lời:
“Có, vì con luôn nhận được rất nhiều thứ trong khi nó có thể sẽ là món quà duy nhất mà Mike được tặng.”
“Tốt lắm,” mẹ cậu nói,“ mẹ đã mua cho con một cái xe trượt, và con có thể tặng nó cho cậu ấy.”
Reddy nhìn Toad, khi mẹ Brown đã quay lại phòng bếp.
“Cậu có hối hận vì đã nói ‘có’ không?” cậu hỏi.
“Không đâu,” Toad đáp.
“Được thôi, tớ cũng sẽ xin mẹ cho phép tớ tặng bọn họ vài món quà mới của tớ,” Reddy tuyên bố chắc nịch, khoác tay lên vai Toad.
CHƯƠNG VII Lên kế hoạch cho điều bất ngờ
Xe trượt đã sẵn sàng lên đường vào lúc hai giờ, vì bố Brown đã cho phép đám trẻ sử dụng nó chiều hôm đó. Kế hoạch là Chuck lái xe trong khi Toad, Reddy, Fat và Herbie dự kiến sẽ tất bật gõ cửa từng ngôi nhà để thu thập những món quà mà họ muốn quyên góp cho gia đình O’Reilly.
“Hãy dừng lại trước nhà Bailey đầu tiên,” Fat đề nghị, “vì chắc chắn là tụi mình sẽ nhận được vài thứ ở đó.”
“Ai sẽ đến gõ cửa?” Herbie hỏi.
“Tất cả cùng đi,” Chuck đáp. “Đó là cách tốt nhất.” Vì thế, cả nhóm đã cùng đến rung chuông và chờ đợi, chỉ còn Chuck vẫn ngồi trên xe.
Chẳng một ai ra mở cửa.
“Đi thôi,” Fat thở dài, nhưng Toad lại nhấn chuông thêm lần nữa.
“Tớ cá là họ đang tụ tập cả trong bếp để nướng bánh và không thể nghe thấy tiếng chuông,” cậu bình luận.
“Có ai đó đang đến kìa,” Reddy thì thầm, ngay lúc đó, cánh cửa mở ra:
“Buổi chiều tốt lành ạ,” các cậu bé đồng thanh.
“Chúa ơi, tất cả các cháu từ đâu đến thế?” bà Bailey kêu lên, và khi Toad đưa ra một tấm thiệp mà bố Brown đã in cho chúng, bà hỏi:
“Ta cần đọc cái này phải không?”
“Vâng, bà Bailey, nó sẽ giải thích tất cả,” Reddy nói.
Bà đọc:-
“Một ngôi nhà nhỏ có thể không được đón lễ Giáng sinh; cả cha và mẹ đều đang đau ốm. Họ có ba đứa trẻ; một cậu nhóc chín tuổi, một cậu khác chỉ vừa lên năm, và một cô bé lên bảy. Họ cần than, quần áo, thức ăn và cả đồ chơi. Bạn sẽ tặng họ thứ gì?”
“Vậy ra các cháu đang đóng vai ông già Noel,” bà Bailey nhận xét với một nụ cười. “Được rồi, ta tin là ta sẽ tìm thấy vài thứ các cháu muốn, vì thế các cháu chỉ cần dừng lại đây trên đường trở về và ta sẽ chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng.”
“Ồ vâng, tụi cháu cảm ơn ạ!” các cậu bé cùng hô lớn lúc quay lại xe trượt, mừng rỡ với thành công ở lần gọi đầu tiên.
“Gặp may chứ?” Chuck hỏi. “Nhưng dù sao tớ có thể thấy điều đó, vì các cậu đều cười toe toét,” cậu nói thêm, khi đám trẻ kể cho cậu về những gì bà Bailey đã hứa.
Sau vài chuyến thăm nữa, cùng với lời hứa về phần quà của từng nơi khi chúng quay trở lại, Herbie đề nghị dừng lại tại nhà của bà Lee, vì Mary Lee có rất nhiều búp bê và bà có thể cho chúng một con trong số đó để tặng cho cô bé nhà O’Reilly.
“Ý tưởng hay đấy,” cả bọn đều tán thành. Và ý tưởng được tiến hành.
Sau khi đọc tấm thiệp, bà Lee hỏi đám trẻ rằng liệu có bất cứ thứ gì chúng cần mà vẫn chưa nhận được lời hứa cho nó không.
“Chúng cháu đã tự hỏi rằng,” Herbie đáp, “liệu bà Mary có thể cho chúng cháu một con búp bê để tặng cho cô bé đó không?
Bà Lee cười nói:
“Ta nghĩ ta có thể hứa với các cháu là cô bé sẽ có một con búp bê, nếu các cháu quay lại sau.”
“Chúng cháu rất sẵn lòng,” các cậu bé đảm bảo, “và cảm ơn bà ạ.”
Năm giờ chiều, chiếc xe trượt đã chất đầy những gói quà và đám trẻ đang quay vào con đường trở về nhà Brown.
“Tụi mình làm gì bây giờ?” Toad hỏi những đứa khác.
“Ta sẽ lái xe vào nhà kho và để đống quà lại trong xe,” Chuck đề nghị, “sau đó, tụi mình sẽ gặp nhau sớm vào tối nay tại đây và đem chúng đến nhà O’Reilly.”
“Được thôi,” các cậu bé đồng tình. “Tụi mình sẽ hẹn lúc mấy giờ?”
“Bảy giờ nhé,” Toad nói.
CHƯƠNG VIII Thứ mà Mike tìm thấy
Sau bữa tối hôm đó, Chuck và Toad đã dành một chút thời gian giúp trang trí cây thông Noel, cái cây đã được đưa vào phòng đọc sách từ buổi chiều, khi chúng không có ở nhà. Chuck leo lên bậc thang cao nhất, treo những quả cầu sáng bóng và đầy màu sắc vào các nhánh cây phía trên, trong khi đó, Toad đang loay hoay với đống cây kẹo và bỏng ngô viên, bất chợt dừng lại nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên lò sưởi.
“Đã bảy giờ rồi, Chuck,” cậu la lớn, “mọi người sẽ thắc mắc tại sao chúng ta không ra đấy,” ngay sau đó, cậu liền chạy ra hành lang để đội nón và mặc áo choàng.
Chuck chỉ mất đúng một giây theo ngay sau Toad để ra sân và tụ tập với đám trẻ.
Mẹ Brown đã nhờ John - người chăn ngựa, đem gói quà của bà và chiếc xe trượt tuyết mới của Toad đến chuồng ngựa và xếp chúng lên xe trượt cùng những món quà khác trong khi các cậu bé còn đang ăn tối.
“Chào các chàng trai! Đến đủ hết chưa?” Toad hỏi khi cậu nhập bọn với đám trẻ trước chuồng ngựa.
“Chỉ còn thiếu Fat thôi,” Reddy cười lớn, “anh ấy sẽ tới sau một phút nữa. Anh ấy nói tớ đi quá nhanh để ảnh theo kịp.”
“Tất cả mọi thứ đã ở trong xe rồi chứ?” Herbie hỏi, khi John đang buộc dây cương.
“Mọi thứ đã sẵn sàng,” Toad đảm bảo.
Khi chuẩn bị xuất phát, các cậu bé mới nhận ra chiếc xe trượt đã chất đầy những gói quà, đến mức vài cậu phải đứng trên hai chân trượt của chiếc xe. Ngay lúc chúng tiến vào con phố, chúng đã thấy Fat đang đi đến.
“Nhanh lên nào, anh chàng lười biếng này,” Reddy gọi, “nếu không anh sẽ bị bỏ lại đấy,” nhưng John tốt bụng đã cho dừng xe lại đến khi Fat leo lên hẳn.
Trăng đêm nay tròn vành vạnh và bầu trời thì rực sáng với những vì sao. Tuyết đông cứng dưới chân chú ngựa giúp cho việc đi lại trở nên dễ dàng, nhờ vậy, chuyến đi diễn ra khá suôn sẻ và nhanh chóng.
“Ta nên dừng lại ở đâu đây?” John hỏi khi chúng đã đến gần ngôi nhà của gia đình O’Reilly.
“Gần cạnh góc nhà bên này thôi ạ ,” Toad chỉ, “như thế thì họ sẽ không nghe thấy chúng ta.”
“Xuống nào, ngay bây giờ,” Reddy ra lệnh, khi John buộc chú ngựa lại, “và đến giúp dỡ đồ. Cố gắng giữ im lặng hết sức có thể.”
“Tụi mình có thể chất tất cả món quà thành đống ở bậc thềm trước,” Herbie thì thầm, khi các cậu bé đang nặng nề khuân những gói đồ với mọi hình dạng và kích thước, nhẹ nhàng bước từng bước qua lối mòn dẫn đến ngôi nhà.
Từng cậu cẩn thận đặt gói đồ và hộp quà của mình xuống chỗ Herbie đã chỉ và lại lặng lẽ quay về xe trượt.
“Lỡ như có ai đó đến lấy hết chỗ quà đó đi trước khi họ thức dậy vào sáng mai thì sao?” Fat đưa ra ý kiến. “Tớ không nghĩ sẽ an toàn khi cứ bỏ lại chúng như thế cả đêm, đúng không?”
“Phải, hay tụi mình có thể ném vài quả bóng tuyết vào cánh cửa,” Chuck đề nghị, “để gọi họ ra ngoài ngay bây giờ.”
Mọi người đều đồng ý đó là một kế hoạch hay, và tiếng “Bang, bang, bang!” vang lên khi những trái bóng tuyết đập vào cánh cửa.
Chiếc xe trượt, nơi mà đám trẻ ẩn náu, được che giấu cẩn thận sau một cây thông nên chúng không thể bị bắt gặp từ ngôi nhà.
“Đèn sáng rồi kìa!” Reddy nói nhỏ. “Ai đó đang ra mở cửa.”
“Đó là Mike!” Herbie trả lời, vô cùng thích thú. “Tớ cá là cậu ấy sẽ chẳng thể tin vào mắt mình đâu.”
Những đứa khác đều thấy rằng Herbie đã nói đúng, vì ở ngay giữa cánh cửa của ngôi nhà, một cậu bé đang đứng nhìn chằm chằm vào một đống lớn những gói và hộp trên bậc thềm trước mắt mình như thể cậu vô cùng bàng hoàng. Cậu dụi mắt như muốn đảm bảo rằng mình đang thực sự tỉnh táo, và chầm chậm với một tay đến chỗ chiếc xe trượt mới tinh đẹp đẽ, hầu như không dám tin đó là sự thật. Rồi bất chợt, khi đám trẻ vẫn đang theo dõi vô cùng hứng thú, chiếc xe trượt đã nằm trong vòng tay cậu, và cậu bắt đầu nhảy múa trong vui mừng, gọi mọi người trong nhà đến xem điều bất ngờ tuyệt vời này.
“Đã đến lúc tụi mình phải về nhà rồi,” Chuck thì thầm, và Toad, đang cảm thấy vô cùng hạnh phúc, trả lời:
“Em đoán là anh đã đúng.”
Đến chín giờ tối, Chuck và Toad đã ngủ say, và những chiếc bít tất treo ở cuối giường của hai cậu, nhẹ nhàng rơi xuống, trống rỗng.
Ở giữa khoảng trống của khung cửa, một cậu bé đang nhìn chằm chằm vào một đống lớn những gói quà.
CHƯƠNG IX Buổi sáng Giáng sinh
“Chúc mừng Giáng sinh! Chúc mừng Giáng sinh!” Toad hò reo.
Lúc đó đã bảy giờ sáng, Chuck giật mình tỉnh giấc và quan sát xung quanh.
“Chúc mừng Giáng sinh,” cậu đáp lại, và cả hai đứa trẻ cùng lao xuống chân giường để gỡ những chiếc bít tất đầy ắp bánh kẹo, quả hạch, cam và nhiều món quà nhỏ khác.
“Ồ!” Chuck hét lớn, “nhìn xem anh có gì này,” cậu giữ chiếc tất bằng hai bàn chân và dốc hết đồ đạc lên giường. “Một con dao lớn, một con quay và vài đồng xu nữa.”
“Em cũng có! Em rất vui khi nhận được con dao này, - nó trông thật đẹp, và còn có tận ba lưỡi dao!”
Chuck, đang ngậm trọn viên kẹo táo trong miệng, chỉ có thể gật đầu đáp lại.
“Nhanh lên và thay đồ đi, rồi tụi mình có thể xuống dưới nhà để xem chỗ cây thông,” Toad đề nghị. “Em cá là còn rất nhiều quà ở dưới đó nữa,” và các cậu bé mau chóng chuẩn bị.
“Giáng sinh vui vẻ,” Mẹ Brown lên tiếng vài phút sau đó, khi các cậu bé đã mặc quần áo chỉnh tề và đi đến cửa phòng bà.
“Giáng sinh vui vẻ, các chàng trai,” bố gọi lên từ phía dưới hành lang, ngay lúc mẹ Brown và hai cậu bé đang vội vã đi xuống.
Khi họ vào đến phòng sách, thứ đầu tiên đập vào mắt Toad là một chiếc xe trượt mới tuyệt đẹp, lớn hơn cả chiếc mà cậu đã cho Michael O’Reilly vào đêm hôm trước.
“Ồ, cái đó là dành cho con sao?” cậu hét lớn vì vui sướng khi lao đến vồ lấy nó. “Con đã không mong rằng mình sẽ có một chiếc.”
“Đúng rồi, con trai,” bố trả lời, “món quà đó là của con.”
“Ồ, hãy đợi đến lúc Reddy nhìn thấy cái này!” và Toad vui mừng nhảy cẫng lên.
Chuck vô cùng thích thú với bộ trò chơi xây nhà mới, thứ mà cậu đã rất mong đợi, nhưng Toad hầu như không dành thời gian để xem qua những món quà khác từ họ hàng, vì cậu đang nóng lòng đi ra ngoài để thử chiếc xe trượt mới của mình.
Sau bữa sáng, mẹ Brown giúp cậu mặc áo, tìm nón và đeo găng tay, bởi chúng dường như luôn chạy trốn khi Toad đi ngủ.
“Nhanh lên nào, Chuck!” cậu gọi. “Anh không ra ngoài à?”
“Không đâu, anh đang cố gắng để xây dựng một giàn khoan,” Chuck trả lời, vì vậy, Toad đã khởi hành một mình.
Khi cậu đến ngọn đồi mà đám trẻ thích đến để trượt tuyết, cậu gặp Reddy đang chậm chạp kéo lê chiếc xe trượt của mình.
“Này, chúc mừng Giáng sinh,” cậu hét. “Nhìn món quà bố tặng tớ này.”
“Mừng Giáng sinh,” Reddy đáp. “Tuyệt, nó đẹp đấy!”
“Cậu có nhận được trái bóng mà cậu muốn không?” Toad hỏi.
“Chắc chắn rồi, và cả một bao cát nữa.”
“Giống như cái ở cửa hàng của ông Williams?” Toad hỏi.
“Giống như thế, và khi cậu đấm nó một cái, huỵch! Nó liền bật trở lại, nhanh như chớp.”
“Còn Fat đã nhận được gì?”
“Ồ, rất nhiều sách và một đôi giày trượt băng,” Reddy trả lời, “nên anh ấy đã đến cái ao của nhà White để thử chúng.”
“Chuck thì nhận được bộ trò chơi xây dựng; cậu biết không, cái mà anh ấy đã luôn muốn, và anh ấy không thèm ra khỏi nhà luôn,” Toad tuyên bố trong sự nhàm chán. “Anh ấy tạo ra mọi thứ với nó.”
“Ai đang chuẩn bị trượt kìa?” Reddy chỉ lên đỉnh đồi, có ai đó đang sẵn sàng lao xuống.
“Chà, có phải là Mike O’Reilly!” cậu kêu lên, - “đã ở đây trước tụi mình.”
Sau đó, khi chiếc xe trượt tuyết đưa Mike đang nằm thẳng trên đó lao qua người chúng, hai cậu bé hét lên chào.
“Xin chào,” Mike đáp với gương mặt rạng rỡ niềm vui, “nhìn xem tớ nhận được gì vào đêm Giáng sinh này.”
“Tớ cá là bây giờ cậu đang rất vui vì đã tặng nó cho cậu ấy,” Reddy nói khi hai cậu bé đã lên đến đỉnh đồi. “Để tớ đi cùng cậu chuyến đầu tiên được chứ?”
“Chắc chắn rồi!” Toad đồng ý.
“Chúc mừng Giáng sinh,” Reddy hét lên, đẩy chiếc xe trượt từ phía sau. “Một, hai, ba, đi nào,” và chúng bay xuống đồi.
“Nó nhanh quá, phải không,” cậu bày tỏ khi một cơn gió bắc lạnh buốt thổi qua đôi má.
“Và nó cũng liệng như một chú chim,” Toad nói.
KẾT THÚC
Comments