Trong ngạn ngữ Do Thái có câu: “Thượng đế không có mặt ở khắp mọi nơi, vì thế Người đã sinh ra các bà mẹ”. Mẹ là món quà tuyệt vời nhất mà Thượng đế đã ban cho mỗi chúng ta.
Người Mẹ
Khi sinh ra chúng ta đã có mẹ yêu thương và che chở. Người đã bảo bọc ta suốt cuộc đời của mình. Tình cảm ấy thật thiêng liêng và cao cả. Tuy nhiên do sống trong quá nhiều sự yêu thương của mẹ, chúng ta chỉ biết nhận lại thường ít cho đi. Nên đôi khi ta thường ỷ lại vào tình cảm đó và vô tâm, thờ ơ với mẹ. Và nếu cứ tiếp tục không trân trọng như thế đến lúc ta nhận ra đôi khi đã quá muộn rồi.
“Thật kỳ lạ. Khi còn trên đời, Mẹ chỉ đơn giản là Mẹ thôi. Chẳng có gì hơn. Thế nhưng khi bà qua đời, tôi bỗng có suy nghĩ rằng Bà chính là cả cuộc đời của mình.”
Tôi đã bắt gặp câu nói này trên trang bìa của quyển “Lời chia tay đẹp nhất thế gian”. Câu nói này đã khiến tôi đắn đo, suy nghĩ rất nhiều. Nó thôi thúc tôi đọc quyển sách này, như thể nếu tôi không đọc quyển sách này thì tôi đã bỏ lỡ một điều gì đó rất quan trọng. Để đi tìm câu trả lời, tôi đã đọc quyển sách này thâu đêm. Đến khi tôi tìm ra thì tôi đã bật khóc nức nở. Thật may khi tôi đã đọc quyển sách này, thật may khi tôi đọc nó thì mẹ tôi vẫn còn khỏe.
Quyển sách là một câu chuyện kể về một người mẹ chịu thương, chịu khó nhưng vô tình mắc phải căn bệnh ung thư. Căn bệnh của người mẹ đã khiến cho mọi người trong gia đình thức tỉnh, nhận ra họ đã vô tâm và lạnh nhạt với bà như thế nào và sự quan trọng của bà ra sao.
Mọi thứ như quá trễ, nhưng cũng may là họ đã nhận ra. Họ đã hối lỗi bằng cách vật lộn từng phút, từng giây để khiến bà hạnh phúc trở lại sau bao năm cực khổ gồng gánh gia đình. Lúc bà thảnh thơi nhất chính là đêm cuối bà mất. Bà ấy là một người phụ nữ tuyệt vời.
Giống như nhà thơ Chế Lan Viên đã viết: “Con dù lớn vẫn là con của mẹ. Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con”. Trước lúc mất bà ấy đã nói với con mình rằng:
“Jeong Soo à…dù con quên hết tất cả, quên đi cả khuôn mặt hay nụ cười của mẹ…thì con cũng không được phép quên con được sinh ra từ bụng mẹ.”
Người mẹ ấy sợ khi bà mất đi, thì sợi dây liên kết giữa bà và con mình cũng mất. Phải cực kỳ yêu thương con mình thì mới có thể lo sợ đến điều này. Bà ấy đã dành hết tâm can cho con cái, nhưng vẫn thấy cô độc trong mối quan hệ với con của mình. Tình cảm của bà dành cho con cái lớn hơn nhiều tình cảm của con cái dành lại cho bà. Sự chênh lệch này khiến bà luôn lo lắng và không yên tâm. Một mặt nào đó trong tình cảm của bà vẫn rất tự ti và yếu đuối.
Bà chính là ví dụ điển hình của những người mẹ. Họ luôn dành tình cảm lớn lao cho con cái, nhưng lại luôn lo lắng về tình cảm của con cái dành cho mình. Chính vì sự thờ ơ của con cái, khiến họ không cảm nhận được tình yêu thương nên đôi khi họ thường rất tự ti và cô độc trong chính mối quan hệ với con của mình.
Tôi và Mẹ
Tôi dường như thấy được bản thân mình đâu đó trong quyển sách này. Cũng giống như nhân vật người con trong truyện, tôi cũng yêu thương mẹ của mình, nhưng tôi cũng không phải là một người con tốt. Đôi khi tôi hay lạnh nhạt với mẹ của mình. Có những lúc bốc đồng, xốc nổi, tôi lại vì những chuyện cỏn con mà vô cớ cãi nhau với mẹ. Những lần như vậy, mẹ đều nhường nhịn và tha lỗi cho tôi.
Sau mỗi lần như vậy tôi lại thấy hối hận vô cùng. Tôi cứ như vậy, vẫn luôn ỷ lại vào tình cảm của mẹ dành cho tôi. Tôi biết dù tôi có ra sao thì mẹ tôi vẫn yêu thương tôi. Nhưng cũng chính vì vậy tôi đã không cho mẹ cảm giác an toàn, vô tình đẩy bà ra xa tôi hơn. Những lúc như vậy, chắc có lẽ bà rất đau lòng, và bà càng ngày càng ngày tự ti trong mối quan hệ với tôi.
Quyển sách này như một thấu kính, giúp tôi nhận ra tình yêu thương của mẹ dành cho mình. Và sự ra đi của nhân vật người mẹ trong quyển sách chính là một cú tát cho sự vô tâm, lạnh nhạt của tôi với mẹ. Cú tát này giúp tôi tỉnh táo hơn. Tôi tự hỏi nếu nhân vật trong truyện là mẹ tôi thì tôi sẽ ra sao, sẽ sống như thế nào.
Chính điều đó thôi thúc tôi phải yêu thương và trân trọng mẹ mình nhiều hơn. Tôi đã không còn tùy tiện cáu gắt với mẹ mình nữa, thay vào đó tôi luôn lắng nghe và hiểu mẹ mình hơn.
Cảm ơn quyển sách này đã giúp tôi yêu thương và trân trọng mẹ mình nhiều hơn.
Nhìn thấy mẹ vẫn đang cặm cụi bên bếp, tôi lại thấy sống mũi cay cay. Cảm ơn Trời vì mẹ tôi vẫn còn khỏe mạnh.
“Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc, Đừng để buồn trên mắt mẹ nghe không…”
- Lê Thị Cẩm Tú -
Comments