Với nhiều người trong chúng ta, dường như mùa Thu đem theo thật nhiều câu chuyện. Ấy là câu chuyện về tuổi thơ, về những miền kí ức, về cả những phút giây quây quần bên gia đình và người thương trong ngày Tết Đoàn viên...
Màu của mùa thu
Một buổi chiều thu, khi những tia nắng vàng vọt cuối cùng đã theo đường chân trời mà lặn dần sau những đám mây, hai chị em tôi lại bật những bài hát thân quen lên nghe cho đỡ buồn chán những ngày chống dịch.
Bất chợt, đứa em gái quay sang nhìn tôi mà lém lỉnh hỏi: “Chẳng biết mùa thu đến từ bao giờ và nhờ màu sắc nào mà ta nhận diện được mùa thu Hai nhỉ?”Tôi ậm ờ trước câu đố của nhỏ em mà lòng ngẫm nghĩ “Xem nào...màu của mùa thu…”.
Không biết do sự choáng ngợp của sắc đỏ hoàng hôn trầm buồn khiến người ta có nhiều tâm sự hay do bản thân vốn là người nhiều suy tư mà câu hỏi ấy đã nhẹ đưa tôi về một miền xưa...xưa lắm...thuở tấm bé.
Trong kí ức tôi, một khoảng trời hiện về nơi trước sân nhà, ngồi trong lòng mẹ nghe mẹ thủ thỉ về chuyện bốn mùa, mẹ bảo: “Mùa thu là mùa tựu trường đó con. Cô bé của mẹ mai đã vào lớp Một”. Trong cái đầu non nớt của tôi lúc ấy, mùa thu bắt đầu “soán ngôi” mùa hè bởi sắc xanh thẳm và khí trời se se lạnh báo hiệu cho lớp học trò một mùa tựu trường đang tới.
Sắc xanh của trời thu ấy đã in đậm trong trí nhớ tôi về ngày đầu vào lớp Một, rụt rè và bỡ ngỡ nép sau lưng mẹ cùng dòng cảm xúc không gọi thành tên. Để rồi, lớn hơn nữa, những cảm xúc trong tôi mới được gợi lại qua dòng văn của nhà văn Thanh Tịnh: “Hằng năm, cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc. Lòng tôi lại nao nức những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường”.
Rồi thì, những thước phim quá vãng của kí ức ấy dìu tôi đến với những hoài niệm mỗi độ thu về cùng gia đình quây quần đón Trung Thu. Lúc này, mùa thu khoác lên mình những bộ xiêm y rực rỡ, đủ màu đắm say lòng người.
...những hoài niệm mỗi độ thu về cùng gia đình quây quần đón Trung Thu
Ảnh: Internet
Đó là màu vàng dịu của ánh trăng, màu vàng chín của chiếc bánh trung thu, màu đỏ của chiếc đèn ông sao năm cánh bọc bằng giấy bóng kính với ánh lửa lập lòe. Những màu sắc ấy là sắc màu gợi lại những thức quà giản đơn ấm cúng, là niềm vui trong sáng dâng đầy đáy mắt trẻ thơ mà bây giờ nhiều người cứ rong ruổi tìm về.
Thuở ấy, Trung Thu của mỗi người lại mang những nỗi niềm khác nhau, lũ trẻ xóm tôi thì nhí nhảnh hát: “Tết Trung Thu rước đèn đi chơi...”, mẹ tôi thì lại ngân nga: “Em có nghe, mùa thu mưa giăng lá đổ”- bài hát mà mẹ hát suốt từ thời con gái đến khi lấy chồng. Có lúc, tôi còn được nghe giọng ca lí nhí từ một anh chàng thất tình nào cất lên: “Bóng trăng trắng ngà, có cây đa to, có thằng Cuội già, ôm một mối mơ…”. Mùa thu của ngày xưa ấy, sao mà bình dị mà thân thương quá để ta cứ “ôm một mối mơ” mãi về sau.
Chuyến tàu của kí ức cũng khép lại sau những câu hát đó. Mùa thu nay không còn ấm áp, vui vầy như xưa, mùa thu giờ vì ảnh hưởng của dịch bệnh mà trở nên ảm đạm, buồn tẻ như lời cảm thán của nhà thơ Xuân Quỳnh: “Mùa thu nay sao bão giông nhiều” vậy.
Mùa thu này cũng vì nỗi niềm của người mà nhuộm thêm vài gam màu trầm lắng...
Mùa thu năm nay lại đặc biệt mang nhiều cảm xúc khác: đó là sự mất mát của những người mất đi người thân, là sự lo lắng của học sinh phải học tập online vì dịch bệnh. Mùa thu này cũng vì nỗi niềm của người mà nhuộm thêm vài gam màu trầm lắng. Chúng ta vui đó, buồn đó để lại cho mùa thu một mảng màu đầy tâm sự.
Có thể, mùa thu nay mang màu đoàn viên cho những ai may mắn được gần bên gia đình, người thương của mình. Có người lại không may mắn như thế, mùa thu nay lại mang màu của sự thay đổi cho ai đã đi qua sự đau buồn khi mất đi người yêu quý, mất đi mái ấm thân thương. Để rồi, tựa như sự chuyển đổi từ mùa hè sang mùa thu, ta vẫn nên “chuyển” những niềm đau ấy vào quá khứ để những hy vọng kịp sang trang.
Tắt bài nhạc đang nghe dang dở, tôi quay lại trả lời nhỏ em: “Mùa thu có màu xanh mát của mây trời, của hương cốm, màu đỏ của chiếc đèn lồng, còn có màu từ tim mỗi người vẽ nên”. Em tôi bĩu môi nhưng nó cũng gật gù và lấy làm hài lòng với câu trả lời ấy.
Tâm hồn tôi đã thở phào nhẹ nhõm, nhẹ hẳn đi giữa những suy tư đã từng. Mùa thu chưa bao giờ vơi đi sắc hương của nó. Sự trong lành và ấm áp của mùa thu vẫn còn đó chỉ là nó len lỏi và lan tỏa trong lòng mỗi người những màu sắc riêng mà thôi.
Mỗi mùa thu đều có những câu chuyện riêng, con người hòa mình trong mùa thu ấy cũng mang những nỗi niềm riêng lẻ. Mùa thu của quá khứ đã từng tươi đẹp bao nhiêu cũng đã là chuyện của năm tháng cũ. Mùa thu ở tương lai thì lại là thứ ta không thể nào đoán trước được. Chỉ có mùa thu của hiện tại là mùa ta “nắm bắt” được, là mùa ta đang “sống” để quyết định màu của sắc thu ấy. Vì vậy, mùa thu của hiện tại mới là “mùa” của ta, là mùa quan trọng nhất ngay tại khoảnh khắc này.
Thật hi vọng dù mang màu sắc, câu chuyện vui hay buồn thì bạn và tôi đều trân trọng mùa thu của hiện tại để viết tiếp cho mình câu chuyện của mùa sau. Để mùa thu trong lòng mỗi người vẫn vẹn tròn và thanh tân như lòng son trẻ.
Vậy còn bạn thì sao? Với bạn, sắc thu ấy là gì nhỉ?
Người viết: Ngọc Nhạn
Người thiết kế: Minh Thu
(*) Bản quyền bài viết thuộc về BOOKIEE.ORG. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết, tên người thiết kế và Bookiee - Sách Là Niềm Vui. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
Bookiee - Sách là niềm vui
👉 Fanpage
👉 Youtube
Kommentare