Dựa trên cái định nghĩa mang tính lý thuyết như thế, tôi cũng chưa mường tượng được hạnh phúc tôi đang tìm kiếm là gì, và tôi bắt đầu công cuộc đi tìm “ngọn đuốc” dẫn lối đến hạnh phúc.
Từ nhỏ tôi luôn hỏi mẹ rằng “hạnh phúc là gì vậy mẹ?” và mẹ nói rằng “hạnh phúc là khi con biết sống vì mình, vì xã hội con ạ.” Nhưng lúc ấy tôi chỉ mới 5-6 tuổi thì làm sao biết thế nào là hạnh phúc? Giờ thì có lẽ khái niệm hạnh phúc của riêng tôi đang được ươm mầm và dần nở rộ.
Hạnh phúc theo lý thuyết là một trạng thái cảm xúc được biểu thị bởi cảm giác vui vẻ, thoả mãn, hài lòng và sự đủ đầy và thường được mô tả với sự liên quan về cảm xúc tích cực và sự thoả mãn trong cuộc sống. (*)
Dựa trên cái định nghĩa mang tính lý thuyết như thế, tôi cũng chưa mường tượng được hạnh phúc tôi đang tìm kiếm là gì, và tôi bắt đầu công cuộc đi tìm “ngọn đuốc” dẫn lối đến hạnh phúc.
Hành trình đi tìm ngọn đuốc
Bạn biết không? Để có một ngọn đuốc với ngọn lửa cháy thật sáng, thật rạng rỡ thì bước đầu tiên đó chính là tìm được một đuốc củi khô ráo trên mảnh rừng rộng lớn. Tôi nhặt được rất nhiều đuốc củi nhưng sức cháy rất ngắn ngủi, tôi gọi nó là “hạnh phúc ngắn hạn", là cảm giác vui mừng khi nhặt được và trải qua một thoáng thì cảm giác hạnh phúc nguội dần và biến mất. Nhưng từ những lần tìm kiếm các đuốc củi không cháy lâu được ấy, tôi lại nhận được nhiều kinh nghiệm và trải nghiệm để tìm đến đuốc củi “hoàn hảo", tôi gọi đấy là “hạnh phúc dài hạn".
Để tôi cùng bạn trở về chuyến tàu quay ngược thời gian từ những lúc tôi mới “chân ướt chân ráo” bước vào mảnh rừng rộng lớn nhé!
Vào lúc tôi còn nhỏ, cái thời mà người ta nói là chưa lo chưa nghĩ ấy, lần đầu tiên tôi cảm nhận được niềm vui và hạnh phúc, khi tôi biết cho đi cái vở, cái bút cho những đứa bé có điều kiện khó khăn. Ba mẹ tôi nói đây là bài học “cho đi bằng cả tấm lòng",tôi thấm nhuần bài học ấy qua khoảnh khắc tôi đưa các bạn nhỏ vài viên kẹo còn sót trong túi áo. Tôi còn nhớ viên kẹo bé xíu mà nhiều khi tôi không ăn thì quăng lăn lóc đầy sàn lại đem lại sự phấn khởi và thích thú ở các bạn trên vùng cao vùng xa, niềm vui khi được “cho đi” ấy cũng lây sang tôi khiến tôi cười toe toét cả ngày hôm đấy.
Vì tôi được sinh ra và lớn lên ở thành phố nhộn nhịp, hào nhoáng nên khi được tiếp xúc với các bạn với làn da xém nắng, quần áo thì xộc xệch vì toàn là đồ được quyên góp của các cô chú trên phố đã khiến tôi cảm thấy xót xa đến lạ. Đến ngày cuối cùng tôi còn ở làng thì các bạn đã đến và tặng tôi những vòng hoa từ hoa Salem trắng, xinh đẹp và đầy nhớ thương.
Và thế tôi học được bài học “cho đi và nhận lại"
Lên năm cấp 2, tôi học được cách “tha thứ" cho những tổn thương tôi phải trải qua trên hành trình trưởng thành của bản thân. Tôi bị bắt nạt chỉ vì ủng hộ người bạn đồng tính của mình, các bạn nói tôi đang ủng hộ những điều sai trái và quyết định rằng tôi là kẻ “khác người" trong lớp. Tôi cứ ngỡ bản thân thật sự là một kẻ “khác người” nhưng nếu bình tĩnh ngồi lại và ngẫm nghĩ thật lâu, chỉ là do chúng tôi đều chưa nhận thức được sự thấu hiểu mà thôi. Nhờ sự thấu hiểu đấy, tôi tha thứ cho những người đã tổn thương mình và tha thứ cho lỗi lầm của họ.
Tôi cảm nhận được sự bình an trong tâm hồn và học được bài học “thấu hiểu và tha thứ". Đi tiếp đến cấp 3, tôi bắt đầu tự tin hơn với chính con người thật của mình và tham gia các dự án thiện nguyện, từ thiện. Nhờ những trải nghiệm ngoài vỏ bọc gia đình và trường học, tôi trải qua những thử thách để mạnh mẽ và ít nhất là để trường thành hơn trong tư tưởng. Cảm giác bực bội vì người khác làm việc không vừa ý mình, suy nghĩ ích kỷ luôn để mục tiêu mình lên hàng đầu mà ít quan tâm đến người khác, sự vô tâm khi thấy người khác gặp khó khăn,...đã và đang dần tan biến mà thay vào đấy là sự chuẩn mực trong tư tưởng xã hội đi cùng với sự quan tâm từ chính bên trong con người của tôi.
Tôi học được cách “định hình tư tưởng và nhận thức" về cá nhân, cộng đồng và một xã hội toàn cầu
Nhìn lại quá trình tìm kiếm những ngọn đuốc nhỏ ven lối mòn ở mảnh rừng rộng lớn, tôi không thể không nhắc tới ngọn đuốc tôi yêu thích nhất: ngọn đuốc tri thức. Trong khoảng thời gian tìm kiếm những hạnh phúc nho nhỏ ấy, thứ tích góp hằng ngày thông qua trường học, gia đình, bạn bè, và sách là “ngọn đuốc” tuy sần sùi nhưng lại là hạnh phúc cháy sáng nhất trong lòng tôi. Thông qua sách, tôi gần như được học về mọi thứ trên thế gian này, từ cách ứng xử, các thông tin học thuật, cách yêu và được yêu, và hàng ngàn điều khác tôi không thể liệt kê ra hết. Sách cũng khiến tôi nhận ra một điều rằng khi đã học được điều gì tuyệt vời thì hãy cố gắng áp dụng và đừng biến nó thành những con chữ chạy qua mắt rồi thôi. Có thể nói kiến thức là thứ làm nên giá trị sâu thẳm trong con người của tôi.
Tôi học được sự quan trọng của “tri thức"
Hành trình đi tìm ngọn đuốc rực rỡ nhất có vẻ vẫn còn là quãng đường dài và thử thách nhưng thật may mắn, khu rừng to lớn ấy đã khiến tôi trưởng thành từ những ngọn đuốc không nằm trong kế hoạch.
Bạn ơi! Hành trình của chúng ta có lẽ đều có những thử thách và niềm vui khác nhau nhưng mục tiêu hướng tới luôn là ngọn đuốc trọn vẹn nhất để cho đời đủ ý nghĩa và trọn vẹn.
Người viết: Gia Hân
Bookiee - Sách là niềm vui
👉 Fanpage
👉 Youtube
Comments