top of page
Ảnh của tác giảBookiee - Sách là niềm vui

Những Người Bên Cạnh Ta


Xin đừng bao giờ xem sự tồn tại của gia đình là một điều hiển nhiên trong cuộc sống của bạn. Họ xứng đáng nhận được sự trân quý và tất cả những gì dịu dàng nhất đến từ chúng ta.




Tôi không thích ngôi nhà của mình. Bởi lẽ cứ hễ đi học về, tôi sẽ lại phải nghe những lời càm ràm từ ba mẹ.


Hôm nay cũng vậy. Chỉ vì tôi, một đứa đã mệt mỏi nguyên ngày với đống kiến thức ở trường, dám đi một mạch lên lầu sau khi ăn mà không rửa bát. Ba mẹ tôi có vẻ như rất thích thú trong việc áp bức con cái. Tôi đi học từ sáng tới chiều, tối còn có rất nhiều bài tập cần phải làm, ấy vậy mà họ không hề nghĩ cho tôi. Ấm ức chồng chất trong lòng, tôi gân cổ lên cãi lại:


"Ba mẹ không hề nghĩ cho con! Con bù đầu bù óc với đống bài vở, đã mệt mỏi lắm rồi, về nhà còn gặp phải ba mẹ."


"Con ghét ba mẹ! Con ước con có thể sống ở một gia đình khác, ít càm ràm soi mói hơn."


Ba mẹ tôi chỉ im lặng lắng nghe những điều hỗn láo mà tôi thốt ra.


Thế rồi, cả hai lắc đầu, nhìn tôi với ánh mắt đượm buồn. Họ đứng dậy, cùng bước ra khỏi phòng tôi. Trước khi đi, mẹ nhẹ nhàng nói với tôi:


"Mẹ nghĩ con nên nói chuyện nhiều hơn với bạn Hiếu hàng xóm. Bạn ấy rất ngoan, có lẽ con phải học hỏi thêm nhiều điều từ bạn ấy.”


Câu nói đó tưởng chừng như đã đụng tới lòng tự trọng của tôi. Thằng Hiếu hàng xóm học cùng lớp với tôi. Nó học ngu thôi rồi, lúc nào cũng xếp hạng nhất từ dưới đếm lên. Đã thế còn suốt ngày đánh nhau, nghe đồn còn dám cãi lại cả mấy cô trong xóm. Một học sinh vừa giỏi vừa ngoan như tôi, đời nào lại gần thằng Hiếu. Thằng đó là kẻ hư hỏng. Vậy mà mẹ lại mỉa mai tôi không bằng cái thằng ất ơ đấy?


Tôi vốn không ưa gì Hiếu, vì lời nói ấy của mẹ mà tôi còn ghét Hiếu hơn. Phải đến tận vài tháng sau, trong một lần tình cờ tới nhà Hiếu, tôi mới biết.


Thằng Hiếu lớp tôi là trẻ mồ côi cha từ khi lên sáu. Cả gia đình chỉ còn hai mẹ con sống nương tựa vào nhau. Ba thằng Hiếu mất trong một lần ra ngoài miền Trung công tác. Ông bị sảy chân mà chết đuối. Mấy thằng con trai cùng lớp mà tôi vẫn tưởng là tốt đẹp ấy, hóa ra lại là những kẻ xấu tính, chẳng ra gì. Chúng cười nhạo trên nỗi đau của Hiếu, bắt chước cảnh tượng ba Hiếu sảy chân chết đuối để làm cậu thêm đau đớn. Vì thế nên Hiếu mới đánh nhau. Mấy cô trong xóm cũng chẳng phải dạng vừa gì, suốt ngày ngồi lê đôi mách, tung những tin đồn không hay về mẹ Hiếu. Hiếu vì bảo vệ mẹ nên mới cãi lại. Hiếu thương mẹ mình lắm. Biết mẹ đi làm nuôi mình vất vả, thế nên mọi việc trong nhà từ giặt giũ tới nấu nướng, cậu đều tự tay làm hết.


Tôi rốt cuộc cũng hiểu, chẳng phải là ba mẹ không nghĩ tới tôi, mà là tôi không biết nghĩ cho ba mẹ. Tôi đi học thì ba mẹ tôi cũng phải đi làm. Công việc của người lớn dĩ nhiên là luôn căng thẳng và mệt mỏi hơn việc đến trường của một đứa học sinh. Nếu tôi là một đứa con hiếu thảo, tôi đã phải biết tự ý thức san sẻ việc nhà với ba mẹ. Tôi cũng là một đứa hèn nhát, chưa bao giờ dám đứng lên bảo vệ gia đình mình mà chỉ biết cười trừ khi người ngoài đánh giá họ. Hiếu thực sự đã thay đổi suy nghĩ của tôi. Có lẽ đứa trẻ hư vốn không phải Hiếu, mà là chính tôi.


Hiếu là một người con hiếu thảo, bởi cậu đã quay lưng với tất cả mọi người để bảo vệ ba mẹ mình.


Tôi từng đọc được một bài viết với tựa đề là: "Tại sao chúng ta thường nổi nóng với những người ta yêu thương?". Có lẽ bởi vì ta cho rằng, những người ấy sẽ không bao giờ rời bỏ ta, dù cho có bị ta tổn thương đến nhường nào. Phải, họ yêu thương ta, bao dung với ta, họ càng không thể rời bỏ ta. Họ cũng biết tình cảm ta dành cho họ, dù đôi khi ta thật nóng nảy thiếu suy nghĩ. Thế nhưng bạn tôi ơi, ta có thể đảm bảo rằng họ sẽ không bao giờ rời bỏ ta. Vậy liệu ta có thể chắc chắn rằng, sẽ không bao giờ có thứ gì cướp họ khỏi tay ta không? Tôi có một người bác, mới sáng sớm còn lên sân thượng tập thể dục, đến tối đã ra đi vì căn bệnh ung thư quái ác. Cuộc sống này vốn rất mong manh, vậy nên xin hãy trân trọng những người ở bên ta, yêu thương ta thật lòng. Tại sao chúng ta lại trao đi sự dịu dàng của mình cho những người không thân quen, để rồi lại buông những lời cay nghiệt với chính gia đình mình? Chi bằng hãy đem sự dịu dàng ấy, trao tặng cho những người thực sự cần ta, quan tâm ta.




Xin đừng bao giờ xem sự tồn tại của gia đình là một điều hiển nhiên trong cuộc sống của bạn. Họ xứng đáng nhận được sự trân quý và tất cả những gì dịu dàng nhất đến từ chúng ta.








12 lượt xem0 bình luận

Bài đăng liên quan

Xem tất cả

Comments


bottom of page