Cuối cùng mùa đông cũng có nắng, cuốn sách mang tên “Làm điều mình thích là tự do, thích điều mình làm là hạnh phúc” như bàn tay kéo tôi lên khỏi hố sâu u ám của tuổi 22.
Cuộc đời là một hành trình dài không biết trước điểm dừng, mỗi chuyến đi gắn liền với thiên nhiên, con người và sự trưởng thành của bản thân. Tuổi 22 là cột mốc đầy chênh vênh và lạc lõng, mỗi ngày trôi qua mịt mờ như tương lai phía trước, không khác gì ở nơi chỉ có mùa đông quanh năm tuyết trắng. Tưởng chừng bản thân sẽ thu mình như loài động vật ngủ đông, lại vô tình được an ủi bởi một cuốn sách. Cuối cùng mùa đông cũng có nắng, cuốn sách mang tên “Làm điều mình thích là tự do, thích điều mình làm là hạnh phúc” như bàn tay kéo tôi lên khỏi hố sâu u ám của tuổi 22.
Bộ ba tác giả Quách Tĩnh, Thẩm Hi Hoàng, Châu Hoa Thành chỉ đơn giản kể những câu chuyện của mình dưới hình thức tản văn, nhưng nguồn năng lượng ẩn chứa trong mỗi áng văn làm cho người đọc hạnh phúc và ấm áp vô cùng. Xuyên suốt hơn 300 trang sách, không chỉ có những chuyến khám phá, trải nghiệm mới mẻ, mà còn những mẩu chuyện đời thường bao hàm triết lý nhân sinh.
Chuyến đi về với thiên nhiên như một liều thuốc cho những tâm hồn chứa đầy vướng bận. Bằng chứng là khung cảnh thoáng đãng ở những nơi được kể tên trong cuốn sách như đưa tôi rời khỏi đô thị náo nhiệt nơi mình sống. Không ai có thể ngăn được dòng chảy liên tục của thời gian, thay vì phó mặc để số phận kéo bản thân vào u ám, sao không thử đến một nơi tách bạch với tiếng ồn xe cộ để học hỏi những tia nắng mạnh mẽ len qua kẽ lá rậm rạp?
Trong sách có một câu thế này: “Đọc sách và đi du lịch là hai điều tuyệt vời nhất trong cuộc sống này.” Còn gì bằng khi gần gũi với thiên nhiên, nơi mà ban ngày có thể ngắm ánh mặt trời vàng như rót từng dòng mật ngọt ngào xuống nhân gian, ban đêm có thể thấy muôn vàn ánh sao, cuốn sách là người bạn đồng hành duy nhất. Đó cũng là thời gian chiêm nghiệm lại cuộc sống và phát hiện ra những điều mới mẻ ở nội tâm.
Tôi tin vào cơ duyên, không riêng gì giữa người với người, đọc một cuốn sách cũng là một cuộc tương ngộ, và mỗi cuộc tương ngộ đều để mang ý nghĩa riêng. Như cách tôi vô tình bắt gặp cuốn sách này trong một trưa Sài Gòn đầy mưa gió, rồi lại phải lòng nó và nghiền ngẫm không biết bao nhiêu lần. Song, cảm ơn Hằng Nguyễn vì đã dịch hai câu mở đầu chương “Đi du lịch” đầy khéo léo mà không mất đi chất thi vị của tác giả, khiến tôi ấn tượng và suy tư mãi:
“Xứ vắng lặng có điểm phồn hoa,
Hiệu sách cũng là nơi thám hiểm.”
Chưa bao giờ tôi nghĩ hiệu sách là một điểm đến trong chuyến du lịch của mình, nhưng giờ đã khác, đó là nơi phản ánh chân thực tri thức, kiến trúc và văn hoá của một xứ sở.
Không chỉ đi và đọc, cuốn sách còn chứa đựng những hoài niệm đáng yêu của các tác giả về gia đình và tuổi trẻ. Thông điệp đầy nhân văn, tinh tế, ấm áp từ cuốn sách “Làm điều mình thích là tự do, thích điều mình làm là hạnh phúc” cỗ vũ tôi nhìn nhận chính mình và làm quen với một bản thân hoàn toàn mới.
Bài dự thi số 8
Thí sinh dự thi: Phạm Anh Thư
Bút danh: Đông Anh
Cuộc thi viết Trú đông: Ấp ủ tâm hồn trong từng trang sách
Hozzászólások