Tôi nghĩ rằng kết cục bế tắc bởi kết quả vốn dĩ không quan trọng bằng con đường.
Mattia Pascal là người đã chạy trốn số phận của mình. Nhưng chạy trốn không phải phương cách để đối phó với bất cứ thứ gì cả, kết cục vẫn sẽ đến, chỉ là sớm hay muộn.
Pascal sinh trưởng trong cuộc đời không có gì nổi bật và chẳng ai lưu tâm đến. Nhưng chẳng phải tất cả chúng ta đều nhỏ bé và tầm thường đó sao?
Pascal đã sống một cuộc đời khốn đốn, đã hành động theo cách có lẽ nhiều người cho rằng là vô trách nhiệm. Nhưng Pascal còn có thể làm thế nào khác đây?
Rất nhiều lần tôi nghĩ rằng nếu là Pascal, tôi cũng sẽ hành động y như thế. Pascal chẳng phải vĩ nhân, chẳng có tấm lòng bao la quảng đại, suy nghĩ và hành động ích kỷ thì sao chứ? Có lẽ bài học ở đây không phải đúng và sai, không phải nên làm và không nên làm, mà là ‘đó chẳng phải lỗi của ai cả, đó chỉ đơn giản là cuộc sống’. Nhưng cuộc sống vẫn rất công bằng rằng cái giá sẽ đi liền với hành động.
Mattia Pascal trở thành Adriano Meis - một nhân dạng không có thực. Con người đâu thể sinh ra từ hư không, Meis như sống ngoài lề vì có ước muốn cũng chẳng thể thực hiện. Vậy thì đâu có khác gì Pascal đã chết kia?
Tôi hiểu rằng giống như Pascal, con người đều có mong muốn một cuộc đời khác hơn, tốt đẹp hơn. Nhưng mong muốn một cuộc đời khác chính là sỉ nhục cuộc đời này.
Pascal có một giấc mơ về một cuộc đời khác, nhưng Meis chẳng thể tỉnh dậy khỏi một giấc mơ không lối thoát.
Để rồi khi Meis nhận thấy không thể trở thành bất cứ ai, không thể đoạt được bất cứ thứ gì, Meis hối tiếc cuộc đời của Pascal. Sai lầm chẳng thể vãn hồi, và chẳng thể cho một kẻ chạy trốn như Pascal. Có lẽ đây chính là cái tài cái khéo của tác giả khi diễn biến câu chuyện dẫn đến một kết cục không có cách giải quyết như vậy.
Tôi nghĩ rằng kết cục bế tắc bởi kết quả vốn dĩ không quan trọng bằng con đường. Chúng ta đều có quyền hèn nhát, có quyền sợ hãi, có quyền mơ mộng. Nhưng mong rằng mỗi quyết định bạn lựa chọn, mỗi con đường bạn bước đi, đều chỉ là nấc thang để đi đến kết quả bạn mong chờ nhất.
Cuộc sống có nhiều niềm vui cũng không tránh khỏi nỗi buồn. Không có lựa chọn đúng cũng không có kết thúc đúng, điều đúng đắn là bạn tự hào và dũng cảm bước đi và dám bước tiếp qua những trắc trở trong giấc mộng mang tên cuộc đời này.
Không thể tỉnh dậy khỏi giấc mơ hay không thể mơ, điều nào bất hạnh hơn. Có lẽ, là câu hỏi mà mỗi người phải tự đi tìm câu trả lời.
Bài dự thi số 13
Bút danh: Đào Thị Thái Hà
Cuộc thi viết Trú đông: Ấp ủ tâm hồn trong từng trang sách
Comments