Đây có lẽ là cuốn sách yêu thích và để lại cho tôi nhiều cảm xúc nhất.
Tôi rất thích đọc truyện cổ tích hay những câu chuyện lãng mạn của phương Tây, những câu chuyện mà lúc nào cũng có các cô công chúa xinh đẹp, chàng hoàng tử khôi ngô, tài giỏi, bà tiên hiền từ luôn biến điều ước của ta thành hiện thực và cả toà lâu đài nguy nga tráng lệ. Tôi cứ đọc và đắm chìm mãi trong những câu chuyện mộng mơ ấy, và sau mỗi lần đọc xong tôi lại tự hỏi bản thân rằng, tại sao tôi không được sinh ra trong một gia đình có điều kiện hơn, có ngôi nhà to hơn, có những bộ quần áo đẹp hơn, cha mẹ sẽ không suốt ngày la mắng khi tôi chỉ phạm một sai lầm bé tí. Và cả cái làm tôi băn khoăn nhất là cái ngoại hình không đáng nhắc đến của mình, một con bé nhà quê, đen đen, thâm thấp, mặt mũi thì chẳng xinh xẻo tí nào. Nhưng từ khi đọc được cuốn sách của Maya Angelou tất cả những mơ mộng, băn khoăn bấy lâu của tôi tan biết đến chẳng còn chút gì. Cuốn sách ấy có tựa đề là" Tôi biết vì sao chim trong lồng vẫn hót". Đây là một cuốn tự truyện kể về tuổi thơ của tác giả và cả những người da đen khốn khổ trong những năm 1930, 1940. Maya- tác giả của câu chuyện là một cô bé người da đen, xấu xí và còi cọc. Câu chuyện được kể từ lúc cô bé Maya cùng người anh trai Bailey về sống cùng bà nội và người chú què quặc của mình tại một thị trấn nhỏ ở miền Nam nước Mỹ. Hai anh em phải chịu sự cô đơn và thiếu thốn tình cảm của cha mẹ cùng những bất công cay nghiệt của người da trắng địa phương. Sống với bà được một thời gian cô và anh trai lại được đưa đến St. Louis để ở với mẹ, tại đây cô bé bị chính cha dượng của mình xâm hại khi mới 8 tuổi. Nhưng khi kẻ xâm hại cô bị trừng phạt cô lại sợ hãi cho rằng đó là lỗi của mình, mình là người có tội, mình mới là người bị trừng phạt và sống với nỗi đau đó suốt cuộc đời. Và thế là cô và anh trai phải trở lại nơi thị trấn nhỏ ấy. Khi cô lớn hơn một chút, lúc đã gắn bó với con người và thị trấn nhỏ cô một lần nữa phải chuyển đi, tới San Francisco. Cô cứ như vậy bị đẩy qua đẩy lại giữa hai nơi nhà mẹ và nhà của bà. Năm 14 tuổi cô bỏ học vì phải mưu sinh, nhưng rồi cũng trở lại trường học và tốt nghiệp trung học . Tôi đọc hết cuốn sách này chỉ trong một buổi chiều mà không tài nào dứt ra nổi. Xuyên suốt toàn bộ cuốn sách bằng những từ ngữ trần trụi những hình ảnh cứ hiện lên trong đầu tôi, hình ảnh về sự phân biệt màu da nghiệt ngã, bất công của người da trắng đối với những con người mà họ gọi là" mọi đen", và cả những sự tự ti, cô đơn, đau đớn, khao khát tình yêu mãnh liệt của của của cô bé Maya. Đây có lẽ là cuốn sách yêu thích và để lại cho tôi nhiều cảm xúc nhất. Một cuốn sách dẫn dắt tôi đến những suy nghĩ tích cực và lạc quan trong cuộc sống.
Bài dự thi số 17
Bút danh: Lê Thị Minh Hiền
Cuộc thi viết Trú đông: Ấp ủ tâm hồn trong từng trang sách
Cuốn này cuốn lắm nha mn:3
Tôi thấy quyển sách này rất hay và ý nghĩa, tôi nghĩ mọi người nên thử đọc ít nhất một lần trong đời.
Hayy
Nên đọc nha mn ơiii<3
nghe gioi thiệu quyển nhieu lắm lun á để đọc thử xem sao