Dù sao đi nữa, tri thức vẫn luôn là một tấm biển chỉ đường đặt ở đầu trái tim chỉ về lý trí.
Mình đã từng nghĩ, nếu quay ngược thời gian trở về hồi còn bé liệu mình có sống một cuộc đời khác bây giờ không? Giống như trong các câu chuyện xuyên không, trở về tuổi thơ và bắt đầu cuộc đời như một thiên tài?
Không. Mình phải chấp nhận sự thật là nếu thực sự có quay lại mình sẽ vẫn như vậy, vẫn là mình, sống một cuộc sống lười biếng, nhạt nhòa và chẳng có một điểm nhấn nào đáng để kể lại. Bởi vì không bao giờ là quá muộn để thay đổi cuộc đời của bản thân. Thời gian, thời điểm không phải là vấn đề, vấn đề duy nhất là ở mình.
Và mình tìm đến sách, để thỏa mãn cái khát khao được khám phá, được trải nghiệm những điều mà mình không dám làm ở thực tại. Mình tìm kiếm ở những nhân vật đó một cuộc đời khác, để rút ra được những bài học, những tiếc nuối hay những trải nghiệm mà bản thân không có, mình hay gọi đó là Sống nhiều cuộc đời trong một cuộc đời.
Có nhiều câu chuyện đã khiến mình bị đắm chìm rất lâu. Những cảm xúc buồn bã ẩn dật dưới từng câu chữ hay sự hài hước, mạnh mẽ, cứng cỏi của các nhân vật đã âm thầm len lỏi ra cả cuộc sống thực của mình qua từng trang giấy. Và mình nhận ra rằng. Ồ, thì ra sách có thể ảnh hưởng tới mình nhiều đến vậy, nó không chỉ là những bài học, hay trải nghiệm hư vô mà còn định hình được tính cách, cảm xúc của mình nữa. Từ khi đó mình đã chọn ra những cuốn sách mà mình sẽ cho con đọc sau này. Để giúp cho em bé của mình có thật nhiều màu sắc, thật nhiều trải nghiệm cả trong thực tế lẫn tưởng tượng.
Và cuốn đầu tiên mình cho vào danh sách đó là cuốn “Con mèo dạy hải âu biết bay”.
Một cuốn sách đủ nhẹ nhàng cho một tờ giấy trắng. Và đủ sâu sắc cho một tờ giấy đã quá nhiều màu.
Cuốn sách đã gợi lên trong cho mình thứ tình cảm ấm áp nhất trên đời này là tình mẹ. Và thắp sáng cho mình tư duy một người mẹ muốn dạy con cần biết cách sống hạnh phúc và rực rỡ.
Đây là một câu chuyện nhẹ nhàng, không cố gắng lồng ghép những thứ thật cảm động để lấy đi nước mắt người đọc, không nhồi nhét quá nhiều những đạo lý, triết lý dạy đời. Nó đơn thuần là một câu chuyện cho thiếu nhi đề cao tinh thần yêu thương. Nhưng thứ mình rút ra được từ sách là bằng cả tâm hồn mình, cả suy nghĩ, trăn trở của tuổi trẻ đến khi trưởng thành. Khi đang tập bay đến khi dạy người khác bay.
Nó khiến mình thấy mình phải sống trách nhiệm hơn, bình tĩnh hơn và trưởng thành hơn. Giúp mình thấy không phải cứ đi thật nhiều, trải nghiệm thật nhiều mới là sống ý nghĩa, mà bản thân mình đã là tình yêu của bố mẹ, và cũng rất quan trọng với em bé của mình rồi.
Giống như trong truyện đã viết:
“Một con mèo không biết bơi, nhưng rất thích ăn cá”.
“Một con mèo có thể yêu thương được một ai đó khác mình, dù điều đó thật khó”.
Em bé của mình, cũng sẽ đầy tình yêu thương với thế giới, cũng sẽ dám thích, dám yêu, dám làm chẳng sợ bản thân không làm được.
Nhưng em bé của mình có cần phải sống để làm hài lòng thế gian? Sống để đi theo những câu nói kiểu: Là con gái thì phải….?
Giống như khi lần đầu đọc câu chuyện này mình đã tự hỏi: Tại sao con Hải Âu phải biết bay? Vì sao điều đó quá quan trọng? Hay đơn giản là vì mọi người đều bảo là Hải Âu thì phải bay nên nó cũng phải như thế ? Một con Hải Âu không biết bay, thì có còn là Hải Âu không? Hay tại sao con mèo lại cố chấp dạy con Hải Âu bay? Là do nó muốn giữ lời hứa với Hải Âu mẹ hay vì nó không làm được nên nó muốn gửi gắm điều đó vào Hải Âu con? Cũng giống như mọi bậc phụ huynh luôn đè lên đôi vai con của mình ước mơ mà hồi trẻ họ không làm được? Hay con người ta cứ phải gồng gánh đáp ứng những định kiến, yêu cầu của xã hội?
Nhưng dù sao đi nữa con Hải Âu không biết bay, thì nó cũng sẽ vẫn là con Hải Âu. Em bé của mình không phi phàm vẫn là em bé của mình.
Con Hải Âu sẽ phải biết bay kể cả sau đó nó chỉ đi bộ chăng nữa. Vì khi đó, đi bộ là lựa chọn của nó chứ không phải là do nó không thể làm khác.
Em bé của mình sẽ biết đón nhận cả hạnh phúc lẫn tổn thương, học hỏi cả những thứ con cảm thấy không cần hay không thích, để mọi thứ con chọn sau này là do con muốn chứ không phải do con không thể.
Và đôi lúc mình vẫn trả lời lại những câu hỏi đó, để xem mình đã bị thế giới này bào mòn chưa, hay mình đã trưởng thành như thế nào? Có trở thành một kiểu người mà mình từng ghét?
Dù sao đi nữa, tri thức vẫn luôn là một tấm biển chỉ đường đặt ở đầu trái tim chỉ về lý trí.
Không có một ông bụt nào hiện lên giúp ta thay đổi vận mệnh được. Nhưng tri thức thì có.
Thế nên đây là cuốn sách mình đọc trước con.
Bài dự thi số 21
Bút danh: CHANCHAN
Cuộc thi viết Trú đông: ấp ủ tâm hồn trong từng trang sách
Comments