Đọc một quyển sách không nhất thiết phải hiểu rõ tận tường những con chữ trên trang viết mà đọc sách để cảm nhận và thấy được giá trị mà quyển sách đó mang lại cho chúng ta.
Nhà văn Victor Hugo từng nói: “Chính từ sách mà những người khôn ngoan tìm được sự an ủi khỏi những rắc rối của cuộc đời”. Cứ như một ngọn lửa lan ra mãi, sách là ngọn đèn thắp sáng tri thức và đem đến những giá trị nhân văn kết nối tâm hồn bạn đọc. Đọc một quyển sách không nhất thiết phải hiểu rõ tận tường những con chữ trên trang viết mà đọc sách để cảm nhận và thấy được giá trị mà quyển sách đó mang lại cho chúng ta.
“Không có câu chuyện cổ tích nào đẹp hơn câu chuyện do chính cuộc sống viết ra” (Andersen). Andersen đã ca ngợi vẻ đẹp của những câu chuyện cổ tích đời thường trong văn học. Đó là vùng đất ẩn chứa những vẻ đẹp diệu kỳ của con người và cuộc sống. Ươm mầm những giá trị nhân văn trên từng trang viết, nó đã nuôi dưỡng tâm hồn con người bằng lòng nhân hậu và tình yêu thương của những nhà văn chân chính! Đọc sách là một việc làm tôi cảm thấy thoải mái nhất, có những ngày áp lực, mệt mỏi, tôi đã không bắt kịp với dòng chảy của thời gian, ngồi vắt vẻo bên cửa sổ, tôi chọn cách lắng mình trong những trang giấy còn thơm mùi gỗ mới.
Mùa thu đến chóng vánh trong một chiều cuối hạ có cơn mưa rào ghé ngang qua trước hiên nhà, quyển sách tôi đọc dang dở lúc lập thu đã dần đi đến những chương cuối cùng. Thu đi đông về lạnh lẽo, triền miên những tháng ngày hối hả, tất bật hoàn thành công việc cuối năm và trang sách đã là một người bạn đồng hành cùng tôi qua những tháng ngày nồng nhiệt của tuổi trẻ. Tôi vốn ưu tiên đọc những thể loại viết về cuộc sống tầm thường, về những thứ nhỏ nhặt, vì nơi đó tôi tìm thấy được sự bình yên và chân thành của người cầm bút gửi gắm đến bạn đọc và “nghệ thuật là ở chỗ tìm ra cái phi thường trong cái bình thường và cái bình thường trong cái phi thường” - Denis Diderot.
Người bạn tôi nhắc đến ở trên là một quyển sách mà tôi được giới thiệu qua trang làm việc của Bookademy, đến từ nhà văn Brazil Jose Mauro de Vasconcelos, nói đến đây có lẽ bạn đã đón ra quyển nào rồi nhỉ! Vâng, “Cây Cam Ngọt Của Tôi” một tác phẩm kinh điển đã làm lay động biết bao con tim độc giả và không những là tác phẩm được chính thức đưa vào chương trình học tiểu học của nước này, mà còn được bán bản quyền cho hơn 20 quốc gia và chuyển thể thành phim. Đọc để thấy được chúng ta sinh ra là một món quà quý giá bởi: “Ai đã ở trên đời, thì người đó xứng đáng được sinh ra, con ạ”. Cuộc đời thật đáng sống và ai cũng xứng đáng được yêu thương. Những nỗi đau rồi sẽ qua đi khi yêu thương đủ đầy, và cũng sẽ trọn vẹn khi ta trao đủ yêu thương đến những người cần nó.
“Cây Cam Ngọt Của Tôi” đã để lại nhiều dư vị, ngọt ngào tình thương, đắng cay, chua chát, cứ da diết mãi. Cậu bé Zezé trong câu chuyện đã đem đến cho tôi một góc nhìn thật bao dung về cuộc sống này. Có lẽ vì sinh ra trong một gia đình không có đầy đủ điều kiện về vật chất lẫn tinh thần đã vô tình giết chết sự non nớt trong tâm hồn của đứa trẻ đáng thương. Tôi đã từng nghe câu nói: “Đứa trẻ đáng thương nhất lại là đứa trẻ hiểu chuyện”. Tôi vừa đọc vừa tự hỏi tại sao tôi luôn cảm thấy cuộc sống này thật bất công, thấy những việc xung quanh thật nhàm chán mà chẳng thấy tôi đã may mắn hơn Zezé trong câu chuyện của bác Jose Mauro de Vasconcelos. Zezé đã dạy cho tôi một bài học về tình yêu thương vì có những ngày Zezé từng nghĩ đến việc sẽ trả thù những ai đã làm tổn thương em, nghĩ đến cái chết, nghĩ đến sự trừng phạt thích đáng nhất, nhưng Zezé không nghĩ sẽ giết họ bằng súng, mà sẽ giết họ trong trái tim mình, vì khi không yêu người nào nữa, rồi đến một ngày, họ sẽ chết vì không được yêu thương. Zezé đối với tôi là một chiến binh nhỏ, tuy cuộc sống đối xử với em thật tàn nhẫn, nhưng em vẫn luôn đặt niềm tin vào một tương lai tươi sáng, em đã dành sự bao dung, quan tâm đến cha – người từng đánh em đến ngất đi, dành tặng chị Gloria một cuốn sổ bài hát từ đồng lương ít ỏi kiếm được bằng việc đánh giày, sẵn sàng nhường đồ chơi cho người em Luis của mình, quan tâm một cách đặc biệt đến ông Bồ Đào Nha và cả “cây cam ngọt” của mình.
Tôi kết thúc quyển sách trong một ngày mưa lạnh lẽo như cách tác giả đã dành một cái kết tuy không mấy hoàn hảo nhưng lại đầy nhân hậu cho Zezé. Xin được nhắc lại về câu nói của mẹ dành cho Zezé: “Ai đã ở trên đời, thì người đó xứng đáng được sinh ra, con ạ”. Sự xuất hiện của chúng ta ở thế giới này không hẳn là sự ngẫu nhiên, mỗi người đều có cho mình một sứ mệnh đặc biệt, hãy luôn trân trọng cuộc sống mà chúng ta đang có vì được sống đã là một điều hạnh phúc và hãy luôn lan tỏa tình yêu thương đến với mọi người xung quanh, để cuộc sống này luôn tràn đầy ý nghĩa!
Bài dự thi số 22
Thí sinh dự thi: Phạm Đặng Quỳnh Như
Cuộc thi viết Trú đông: Ấp ủ tâm hồn trong từng trang sách
Comments